Chương 3

Đi qua vạch sang đường, rẽ vào góc, đi một đoạn sẽ thấy cổng chính của khu Dương Quang Tân Uyển. Con đường này ít xe qua lại, Dương Nhất Lạc vừa bước qua ngã tư, đã thấy một chiếc taxi bật đèn cảnh báo đang đỗ bên lề đường phía trước.

Đó là một chiếc taxi rất bình thường, màu xanh trắng thống nhất của thành phố Z, không có gì đặc biệt, nhưng khi đi ngang qua chiếc taxi đó, Dương Nhất Lạc lại có cảm giác kì lạ, không kiềm chế được quay đầu lại nhìn.

Cậu vừa quay đầu, liền thấy cửa kính sau chiếc taxi được hạ xuống, một thanh niên mặc trang phục cổ trang, tóc dài, dựa một tay vào cửa kính, vẫy tay gọi cậu lại gần.

Dương Nhất Lạc bước tới gần xe, nhìn thanh niên mặc đồ cổ trang trong xe một cách hoang mang.

"Anh gọi tôi?"

"Họ Dương?" Thanh niên trang phục cổ trang - Dương Kỷ Thanh hỏi lại.

"Tôi họ Dương. Anh là ai? Chúng ta có quen biết gì nhau không?"

"Giúp tôi trả tiền xe." Dương Kỷ Thanh chỉ vào tài xế phía trước, nói một cách thản nhiên.

"Tính cả tiền đợi, tổng cộng là 49. Quét mã hay tiền mặt?" Tài xế taxi quay đầu hỏi cậu.

"Tại sao tôi phải giúp anh trả tiền xe?"

"Tất nhiên là để hiếu kính trưởng bối."

"Đây là cách lừa đảo mới nhất phải không? Anh là trưởng bối của tôi? Tôi còn chẳng nhận ra anh..." Dương Nhất Lạc vừa bĩu môi, lẩm bẩm được một nửa thì mặt đột nhiên biến sắc – cậu cảm nhận được một luồng âm khí nhè nhẹ từ người đối diện.

Người sống bình thường, dù bị hồn ma nhập vào, cũng chỉ có dương khí suy yếu, chứ không phát ra âm khí trừ phi – người này căn bản không phải người sống!

"Bác tài, tôi quét mã!" Dương Nhất Lạc thay đổi sắc mặt vài lần, sau đó cắn răng lấy điện thoại ra, nhanh chóng quét mã thanh toán.

Tài xế taxi là người bình thường, cậu không thể để tà vật toát ra âm khí này ở lại đây.

"Anh đi theo tôi." Dương Nhất Lạc trả xong tiền xe, mở cửa sau, hít sâu một hơi nhìn Dương Kỷ Thanh nói.

Dương Kỷ Thanh xuống xe, đi theo bước chân của Dương Nhất Lạc, đi về phía sau khu chung cư.

Phía sau khu chung cư là một ngõ cụt, ánh đèn đường mờ mờ chiếu xiên qua, tạo nên một vùng tam giác mờ ảo ở cửa ngõ. Sâu trong ngõ, có vài chiếc ghế cũ bị bỏ lại. Ngõ không có người, chỉ có một con mèo mướp đang tránh mưa dưới ghế. Vừa thấy Dương Kỷ Thanh bước vào, mèo hoa sợ hãi kêu lên một tiếng, nhảy lên tường, không quay đầu lại nhảy vào khu chung cư bên kia bức tường.

Dương Nhất Lạc dẫn Dương Kỷ Thanh vào ngõ, còn cậu thì đứng chặn ở cửa ngõ, sau đó mới bắt đầu lo lắng.

Người thì dẫn vào rồi, nhưng tiếp theo phải làm gì? Mặc dù cậu cũng thuộc giới huyền thuật, nhưng cậu giỏi xem bói hơn là trừ tà bắt ma.

Tuy nhiên, chưa kịp nghĩ ra cách, Dương Kỷ Thanh trong ngõ đã quay lại. Dương Nhất Lạc để tay trong túi áo khoác, lập tức nắm chặt bùa giấy.

"Cậu dẫn tôi vào ngõ cụt này để làm gì?" Dương Kỷ Thanh đứng ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, nhìn Dương Nhất Lạc đang đứng chắn ở cửa ngõ.

Dương Nhất Lạc run rẩy, sau đó cắn đầu lưỡi, hít sâu một hơi, giữ vững tinh thần. Lúc này tuyệt đối không được sợ hãi. Khí thế yếu, dương khí trên người cũng sẽ yếu theo, đối mặt với tà ma sẽ càng bất lợi.

"Tà ma phương nào? Báo... báo tên ra! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!" Dương Nhất Lạc ném cây dù trong tay, rút bùa giấy từ túi ra, nghiêm giọng nói với thanh niên mặc cổ phục.