Chương 71: Tỷ thí võ học

Trong ngọc giản cũng không phải ghi chép lại công pháp chiến kỹ gì.

Chỉ là một vài lĩnh ngộ kinh nghiệm của Ngô Trì trong phương diện võ tu và những cách vận dụng linh khí.

Đáng tiếc Ngô Trì không hiểu pháp thuật, cho nên trong đó cũng không có thứ gì liên quan đến pháp thuật.

Nhưng dù vậy, Lâm Lăng cũng đã thấy đủ.

“Cảm ơn Ngô đạo sư.” Lâm Lăng cất ngọc giản đi, chân thành lời cảm ơn với Ngô Trì .

Có lẽ khối ngọc giản này rất bình thường với người khác, thậm chí họ đã hoàn toàn không cần đến.

Nhưng lấy tình cảnh hiện giờ của Lâm Lăng thì giống như uống được một ngụm nước suối mát lành trong sa mạc, cực kỳ hưởng thụ.

“Về sau có gì không hiểu thì cứ đến tìm ta.” Ngô Trì vui mừng gật đầu, càng nhìn Lâm Lăng càng vừa lòng.

Sau đó, ông ta chuyển mắt về hướng đông đảo tân sinh đang uể oải ỉu xìu trong phòng, trầm giọng mà quát: “Bài giảng lý thuyết hôm nay đã kết thúc.”

“Hiện tại theo ta đi ra bên ngoài, kiểm tra thử võ kỹ các ngươi nắm giữ được như thế nào.”

Nghe thấy rốt cuộc có thể ra bên ngoài hoạt động, mọi người lập tức tỉnh táo tinh thần.

Nhìn sự thay đổi của mọi người, Lâm Lăng cười thầm trong lòng một tiếng.

Bầu không khí này có cảm giác khá giống với lớp học kiếp trước, mọi người nghe thấy học thể dục thì lập tức trở nên tỉnh táo hẳn lên.

Sau đó, bọn họ đi ra một quảng trường ngoài điện, xếp hàng thành từng hàng.

Ngô Trì đứng ở đằng trước đội ngũ, quay mặt về hướng mọi người, trầm giọng mà nói: “Hiện tại, các ngươi thay phiên nhau tiến lên chiến đấu với ta.”

“Cho dù chiến kỹ như thế nào, là lừa hay là ngựa, lôi ra chạy một vòng là biết.”

“Bắt đầu từ đội bên trái này.” Ngô Trì chỉ về hướng hàng đầu tiên bên trái mà ra lệnh.

Tân sinh xuất chiến đầu tiên là một thanh niên tóc ngắn dáng người cường tráng. Hắn ta trông thật vạm vỡ, vừa thấy đã biết là chiến sĩ dạng sức mạnh.

“Ngô đạo sư, có sử dụng binh khí không?” Đối mặt với chiến sĩ cấp 7 như Ngô đạo sư, vẻ mặt thanh niên tóc ngắn kia hơi khẩn trương, lập tức hỏi ý kiến.

“Tùy ngươi thôi.” Ngô Trì lại không để bụng, hình như hoàn toàn không có hạn chế quy tắc chiến đấu.

“Được.” Thanh niên tóc ngắn lấy ra một thanh trường đao, lập tức bùng nổ chiến ý.

Sau đó, trong lúc rót linh lực, trường đao lập loè ra một vòng sáng màu đỏ nhạt, tỏa ra dao động năng lượng nóng rực.

Vẻ mặt Lâm Lăng khẽ thay đổi, xem ra kẻ cơ bắp này tu luyện võ học Hỏa hệ.

“Chước Ảnh Đao!” Thanh niên tóc ngắn đột nhiên hét lớn một tiếng, điên cuồng múa may trường đao trong tay, tạo nên một loạt ảo ảnh màu đỏ rực rồi bổ về phía Ngô Trì.

Thế công đó nhìn có vẻ cực kỳ hung hãn.

Nhưng ngay sau đó, thanh niên tóc ngắn chỉ vừa bước ra một bước thì đầu gối lại đột nhiên bị một cục đá đánh trúng, trực tiếp té ngã xuống đất. Tất cả thế công cũng tan biến trong khoảnh khắc đó.

Thấy thế, mọi người âm thầm líu lưỡi.

Bọn họ đều nhìn thấy rất rõ cảnh tượng vừa rồi.

Không ngờ Ngô Trì chỉ tùy tiện đá ra một khối đá dưới chân thì đã nhẹ nhàng hóa giải thế công của thanh niên tóc ngắn.

Thanh niên tóc ngắn đau đớn, sắc mặt trở nên khó coi. Hắn ta cũng không ngờ võ kỹ gia truyền của mình lại không chịu được một kích khi đối mặt với Ngô Trì.

“Bước chân, nhược điểm của hắn là ở hai chân.”

Vẻ mặt Lâm Lăng thật thản nhiên, nhớ lại thế công vừa rồi của thanh niên tóc ngắn, trong lòng như suy tư điều gì đó.

Hắn cảm thấy, đao pháp của thanh niên tóc ngắn thật sự rất mãnh liệt, nhưng tất cả trọng điểm công kích đều tập trung ở nửa người trên.

Còn nửa người dưới thì lại chạy nhanh và thẳng tắp về hướng mục tiêu, không thay đổi bước chân để mê hoặc tầm nhìn của đối phương, có thể nói là hạ bộ chồng chất sơ hở.

Cho nên khối đá vừa rồi chỉ cần đá đủ chính xác thì tuyệt đối có thể phá tan thế công của thanh niên tóc ngắn.

Cách làm này giống như chơi bóng rổ kiếp trước. Ngươi liều mạng mà vỗ bóng tiến lên, lại không có kỹ xảo gì mê hoặc đối thủ thì quả bóng trong tay sẽ nhanh chóng bị giành đi mất.

Quả nhiên, giống như phân tích của Lâm Lăng, Ngô Trì nhận xét về thanh niên tóc ngắn như thế này:

“Đao thế của ngươi rất có uy lực, nhưng sức mạnh không thể đem đến thắng lợi mang tính áp đảo, bởi vì kẻ địch ngươi đối mặt không phải là cọc gỗ hay là hòn đá, cứ chờ ngươi chạy tới chém là xong.”

“Nhược điểm của ngươi nằm ở hạ bộ, có thời gian thì nghiên cứu thêm cách thay đổi bước chân, nhờ vậy mê hoặc đối thủ, làm họ không thể bắt giữ được quỹ đạo công kích của ngươi.”

Nghe vậy, trong mắt thanh niên tóc ngắn hiện lên một chút hiểu ra, gật đầu và nói: “Đa tạ Ngô đạo sư chỉ điểm.”

“Người tiếp theo.” Ngô đạo sư quát mạnh một tiếng.

Kế tiếp, một đám tân sinh thay phiên nhau lên sân khấu.

Nhưng đối mặt với thực lực mạnh mẽ của Ngô Trì, không ai có thể qua được nửa chiêu, người nào đã bị đánh nằm bò trên mặt đất.

Tuy lúc này còn chưa tới phiên Lâm Lăng lên sân khấu, nhưng hắn đều thầm ghi nhớ chỉ điểm võ kỹ của Ngô Trì đối với những tân sinh trước đó, hơn nữa không ngừng hấp thu các loại kỹ xảo chiến đấu.

“Người tiếp theo.”

Lúc này cũng đến phiên thiếu niên tóc đen ‘Cổ Vân Nhạc’ kia lên sân khấu.

So với vẻ mặt khẩn trương của những tân sinh khác, trông hắn ta có vẻ rất tùy ý, có cảm giác như tuổi trẻ chưa trải đời, không sợ trời, cũng chẳng sợ đất.

Lâm Lăng vẫn luôn cảm thấy mới lạ đối với võ học hệ hắc ám mà thiếu niên này thi triển.

Cho nên nhìn thấy hắn ta lên sân khấu, Lâm Lăng không tự hỏi cách vận dụng võ kỹ nữa mà bắt đầu tập trung nhìn hắn ta.

“Lấy vũ khí của ngươi ra.” Ngô Trì nói theo thói quen.

“Ngô đạo sư, ta đánh tay không là được.” Cổ Vân Nhạc cười hì hì, hoàn toàn không giống những người khác.

“À? Vậy bắt đầu đi.” Ngô Trì thản nhiên cười.

Nhưng ngay khi câu nói vừa dứt, thân thể Cổ Vân Nhạc đã đột nhiên lao vυ"t tới.

Hai chân hắn ta cứ như được mây mù màu đen bao vây lấy, chạy theo bộ pháp huyền diệu nào đó, nhanh chóng nhẹ nhàng lướt tới.

Trên đường lao tới, hắn ta để lại một dãy ảo ảnh màu đen, nếu không cẩn thận quan sát thì rất khó có thể nắm bắt được quỹ đạo công kích của Cổ Vân Nhạc.

“Hắc Vân Tàn Ảnh Bộ.”

Ánh mắt Ngô Trì hơi lạnh xuống, liếc một cái đã nhìn ra võ kỹ của Cổ Vân Nhạc.

Đó chính là võ học truyền thừa của gia tộc Cổ thị.

Mà trong nháy mắt Cổ Vân Nhạc lướt tới, ông ta đột nhiên vươn tay phải ra.

“Bang.”

Chưởng quyền giao nhau, chỉ trong chớp mắt hai bên đã so đấu một chiêu.

“Thật nhanh.”

Thấy thế, tân sinh ở đây đều thầm giật mình.

Lâm Lăng cũng hơi bất ngờ, bộ pháp này cực kỳ quỷ dị khó lường, cộng thêm những ảo ảnh kia, nếu không thể nắm bắt được quỹ đạo công kích của đối phương thì chỉ còn nước bị đánh mà thôi.

Xem ra gia tộc Cổ thị này thật sự có bản lĩnh hơn người.

Nếu không thì các đời quân vương vương triều Đại Viêm không có dã tâm đến mấy cũng không để mặc một khối lãnh địa không bị khống chế trong tay hoàng thất.

Mà lúc này, nắm đấm của Cổ Vân Nhạc bị ngăn cản, hắn ta cũng nhanh chóng thu quyền, sau đó triển khai các loại kỹ xảo công kích xảo quyệt.

Nhưng dưới sức mạnh áp chế tuyệt đối, thế công của Cổ Vân Nhạc hoàn toàn không thể lay động được Ngô Trì chút nào.

Cuối cùng, Ngô Trì đá một chân vào mông Cổ Vân Nhạc, trực tiếp đá bay hắn ta đi.

“Ai nha ~!” Cổ Vân Nhạc ra vẻ bi tráng mà kêu rên một tiếng, sau đó oán trách mà quay đầu nhìn Ngô Trì, bĩu môi nói: “Ngô đạo sư, ngươi chơi xấu.”

“Cút!” Nhìn thấy dáng vẻ tinh ranh không đứng đắn của Cổ Vân Nhạc, Ngô Trì nhịn không được cười mắng.

Thấy tình cảnh này, khóe miệng Lâm Lăng cũng nhếch lên một độ cong.

Xem ra Cổ Vân Nhạc này cũng là người có cá tính, nếu để hắn ta kết bạn với Tần Vũ thì hai tên tinh quái này tuyệt đối rất hợp tính nhau.

Sau đó, những người kiểm tra võ kỹ lần lượt xông lên.

Khi đến phiên Lâm Lăng lên sân khấu, đa số ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng phóng lên người hắn.

Bọn họ rất tò mò, rốt cục một người mù tu tập võ kỹ như thế nào.

Không phải là dựa vào nghe tiếng đoán vị trí, sau đó chém lung tung một hồi đó chứ?

Nếu là như vậy thì quá dễ bị đánh bại rồi còn gì.

Tùy tiện ném một cục đá về một hướng để phát ra âm thanh mê hoặc, sau đó lại lặng lẽ đánh lén.

Cảm giác đó thật quá sung sướиɠ.

Nghĩ vậy, một ít tân sinh ganh ghét Lâm Lăng có được thiên phú tu luyện chung cực đột nhiên có xúc động nóng lòng muốn thử. Dù sao lén gây chuyện sẽ bị xử phạt, nhưng nếu luận bàn trong trường hợp này thì hoàn toàn không thành vấn đề.

“Lâm Lăng, ngươi tìm người so đấu trước, ta quan sát là được.”

Hình như nhìn thấu tâm lý của những người đó, hoặc là có dụng ý khác, Ngô Trì lại đột nhiên thay đổi hình thức kiểm tra lần này.

“Được.” Lâm Lăng rất bình tĩnh, hắn cũng không cảm thấy mâu thuẫn đối với cách bồi dưỡng của Ngô Trì.

Huống chi, thực lực giữa hắn và Ngô Trì kém quá xa, nếu giao thủ thì chỉ có kết cục bị đánh mà thôi.

Nhưng nếu đổi lại là những tân sinh khác thì sẽ không giống vậy.

“Trong các ngươi ai muốn đi lên luận bàn với Lâm Lăng một trận không?” Ngô Trì quét mắt về phía mọi người, lập tức đặt câu hỏi.

Nhưng mà, ngay vào lúc câu nói của ông ta vừa dứt...

“Ta!”

“Ta muốn!”

“Chọn ta, ta bằng lòng tỷ thí với bạn Lâm Lăng.”

...

Trong nhất thời, đa số nam tân sinh trong lớp số 8 đều sôi nổi xung phong nhận việc.

Đặc biệt là những tân sinh vừa rồi bị Ngô Trì đánh đến không có khả năng trở tay, cảm xúc của họ vô cùng trào dâng, muốn so cao thấp với Lâm Lăng, mượn cơ hội này để lấy lại mặt mũi.

Nhưng trong nhóm người này, Cổ Vân Nhạc lại luôn thờ ơ không nói gì.

Hoặc có thể nói, hắn ta cũng không muốn luận bàn với Lâm Lăng.

Theo Cổ Vân Nhạc thấy, Lâm Lăng thiếu hụt hai mắt này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.

“Chọn ngươi.”

Mắt thấy nhiều người muốn tỷ thí với Lâm Lăng như vậy, Ngô Trì cũng cảm thấy bất ngờ, sử dụng tùy tiện chọn một tân sinh cùng đẳng cấp chiến sĩ cấp 3 với Lâm Lăng.

Mà người này lại trùng hợp là thanh niên tóc ngắn lúc nãy lên sân khấu đầu tiên kia.

“Đao kiếm không có mắt, ngươi là người mù, coi như ta nhường ngươi, không dùng đến binh khí.” Trên mặt thanh niên tóc ngắn lộ ra một tia nghiền ngẫm, nhìn Lâm Lăng mà nói với giọng điệu rất tự tin.

“Tùy ngươi.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói.

Nếu vận dụng binh khí thì Phệ Long Kiếm của hắn tuyệt đối có thể làm đối phương nếm thử cái gì gọi là tuyệt vọng.

Nhưng nếu đã nói như vậy thì cũng không sao cả, tính ra lại là thanh niên tóc ngắn may mắn.

“Bắt đầu đi.” Ngô Trì quát mạnh một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào động tác hai bên sắp tung ra.

Chỉ thấy thanh niên tóc ngắn nhấc chân lên, bình tĩnh bước nhanh về hướng Lâm Lăng. Vì so đấu với một người mù nên hắn ta cũng không cảm thấy có áp lực gì cả.

Lâm Lăng trầm mặc đứng ở đó, mọi hành động của thanh niên tóc ngắn đều hiện ra trong đầu hắn thông qua thị giác của Tứ Bảo.

Lúc đến gần, thanh niên tóc ngắn trực tiếp tung một quyền đấm thẳng vào mặt Lâm Lăng.

Không khí nổ mạnh dưới một quyền này, quyền phong mạnh mẽ kia ẩn chứa dao động linh lực Hỏa hệ, nếu là bị đánh trúng thì làn da trên mặt sẽ giống như lửa đốt, vô cùng nóng rát.

Trước kia ở quê hương, hắn ta luôn dùng thế công này ức hϊếp những võ giả cấp thấp, lần nào cũng thành công, trong lòng hắn ta luôn có một kɧoáı ©ảʍ khát máu biếи ŧɦái.

Nhưng khi hắn ta đấm ra quyền này thì lại nhìn thấy khóe miệng Lâm Lăng lướt qua một nụ cười trào phúng.

Phanh!

Còn chưa kịp suy tư hàm ý trào phúng của Lâm Lăng thì hắn ta đột nhiên cảm thấy cổ chân đau đớn.

Ngay sau đó, sắc mặt thanh niên tóc ngắn lập tức đỏ lên, thân thể đau đến mức lui về phía sau mấy bước, thế tấn công của nắm đấm cũng bị thu về.

Cánh tay không dài bằng chân, khi đối phương ra quyền, Lâm Lăng sớm đã tìm đúng cơ hội mà đột nhiên đá ra chân phải.

Trước đó đã nghe nhận xét của Ngô Trì, hắn biết nhược điểm lớn nhất của thanh niên tóc ngắn chính là hạ bộ. Với khoảng cách này, cho dù tốc độ nhanh đến mấy cũng hoàn toàn không thể né tránh.

Ồ!

Thấy thế, mọi người lập tức hít sâu một hơi khí lạnh.

Không ngờ cách lắng nghe vị trí lại lợi hại như vậy, chỉ một chân đã ép lùi công kích của thanh niên tóc ngắn.

“Chết tiệt! Ông đây không tin không làm gì được ngươi!” Thanh niên tóc ngắn cảm thấy mất hết thể diện, thầm mắng trong lòng.

Thân thể hắn ta đột nhiên lao ra, lần này hắn cũng học thông minh, hấp thu lời nhận xét trước đó của Ngô Trì nên bước chân di chuyển cũng thay đổi, dời đi quỹ đạo công kích.

“Liệt Viêm Chưởng!”

Khi lao đến phía sau Lâm Lăng, linh khí cả người thanh niên tóc ngắn bùng nổ.

Oanh ——!

Sau khi đánh ra một chưởng, linh khí hùng hồn kia đột nhiên ngưng tụ thành một chưởng lửa, nổ tung vào phần lưng của Lâm Lăng.

Lâm Lăng bỗng dịch chuyển bước chân, thân thể lách qua một bên né đi công kích, đồng thời bàn tay bày ra thế trảo, đột nhiên bắt lấy cánh tay của thanh niên tóc ngắn.

Sau đó hắn chợt mượn lực mà kéo mạnh một cái, lập tức khiến trọng tâm dưới chân đối phương bất ổn, ngã thẳng về phía trước.

Mà vào thời khắc sắp ngã xuống, Lâm Lăng dùng sức nâng mạnh đầu gối lên, hung hăng đánh vào bụng thanh niên tóc ngắn.

Với sức mạnh đó, dù là cục đá cũng bị thụi nứt, huống chi là thân thể máu thịt.

Thanh niên tóc ngắn kêu rên một tiếng, chợt há mồm ‘Phụt’ một tiếng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.

“Đa tạ.” Lâm Lăng thản nhiên mà nhìn thanh niên tóc ngắn đang co ro ôm bụng, xụi lơ trên mặt đất, chỉ bình tĩnh nói.

Thấy tình cảnh này, các tân sinh xung quanh sợ ngây người, lúc này cả Ngô Trì cũng lộ ra vẻ mặt chấn động.

Hiển nhiên ông ta cũng không ngờ Lâm Lăng dù có thiếu hụt về đôi mắt, nhưng khi đánh với người cùng cảnh giới thì chỉ cần dùng hai chiêu đã đánh bại đối thủ.

Đây hoàn toàn là thắng lợi mang tính áp đảo!

“Quả nhiên người này là một nhân vật tàn nhẫn.”

Cổ Vân Nhạc khẽ nhấp môi, ánh mắt chợt liếc về hướng những tân sinh bên cạnh, trong lòng không khỏi cười nhạo: “Một đám ngu xuẩn, còn nghĩ người mù thì dễ đánh như vậy không.”

“Thắng bại đã định.” Một tiếng gầm to vang lên, ánh mắt Ngô Trì chớp động mà nhìn Lâm Lăng, trong lòng rất kích động.

Khi người này đối địch, chẳng những bình tĩnh mà các cơ năng trên thân thể cũng rất nhanh nhẹn, trong thời gian ngắn ngủn đã có thể phân tích ra nhược điểm của đối thủ, nhờ đó lập tức đánh bại.

Quả nhiên là hạt giống tốt để tu võ!

“Không, ta còn chưa thua!”

Nhưng lúc này, thanh niên tóc ngắn lại bò lên, duỗi tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, hoàn toàn không có ý chịu thua.

“Vừa rồi là ta cố ý nhường hắn, nếu vận dụng binh khí thì ta mới có thể thi triển ra thực lực chân chính!”

Thanh niên tóc ngắn bày ra vẻ mặt không cam lòng, muốn đòi lại thể diện nên nói: “Xin đạo sư để chúng ta luận bàn thêm lần nữa.”

Nghe vậy, Ngô Trì hơi nhíu đôi mày rậm lại, nhưng cũng không từ chối.

Vừa rồi đánh bằng bàn tay trần nên chỉ bày ra cơ năng thân thể của từng người. Nhưng đánh nhau chết sống dựa vào đao thật kiếm thật mới có thể kiểm tra cách vận dụng võ học.

Nói thật, Ngô Trì cũng muốn xem thử rốt cục Lâm Lăng còn giấu át chủ bài gì.

“Được, cho ngươi thêm một cơ hội.” Vì thế Ngô Trì lập tức không do dự mà chấp nhận.