Chương 14

Sau khi có được sự đồng ý của Giang Phù Liễu, trưa hôm đó, Tiền lão gia tử liền mang theo Tiền phu nhân còn có nam hài kia tới Bạch gia.

Tiền lão gia tử tuổi tác có chút lớn, ngày thường đại khái vất vả làm lụng lo lắng, cho nên diện mạo già hơn một chút.

Tuy nói chuyện bọn họ đã đến đối với người của Bạch gia mà nói không coi là chuyện gì tốt, nhưng vì thái độ, quản gia vẫn là chờ ở bên ngoài, mời bọn họ tiến vào.

Vừa tiến đến, bối cảnh nơi này khiến cho Tiền phu nhân mở to hai mắt.

Cho dù sinh hoạt hằng ngày của người Bạch gia cũng không theo đuổi sự xa hoa, nhưng là rốt cuộc cách bài trí không thể không nói, trước không nói đến những thứ bên trong, chỉ là diện tích,chính là hơn Tiền gia vài lần.

Vốn dĩ Tiền phu nhân còn cảm thấy sinh hoạt của chính mình ở Tiền gia thập phần sáng rọi, nhưng cùng Bạch gia so sánh, vẻ ngoài của nhà ở khí thế liền hơn nhà ở của nàng ta nhiều lần.

Càng miễn bàn bố trí của nơi này, phong cảnh từ bên ngoài cửa chính đi vào trong, cùng cây cối Tiền gia tùy tiện trồng trước cửa đều đối lập hoàn toàn, trong nháy mắt bị hạ gục hoàn toàn ngay tức khắc.

Ngay cả tiểu nam hài đi theo bên chân nàng lúc này nhìn phong cảnh xung quanh, cũng là kiềm chế không được mới lạ.

Quản gia quay đầu lại thấy bộ dáng này của bọn họ, trên mặt không biểu lộ thứ gì, chính là trong lòng vẫn là cười nhạo một tiếng.

Những người khác như vậy quản gia tự nhiên sẽ không cảm thấy có chuyện gì, nhưng ai kêu mấy người này mấy ngày hôm trước vừa lúc bắt nạt Bạch Sơ Hiểu.

Chỉ có phản ứng như vậy, đương nhiên đã xem như phi thường khắc chế.

“Tiền lão tiên sinh, phu nhân hiện tại đang ở trong đại sảnh, xin theo tôi tới.” Thoáng thu liễm một chút cảm xúc của chính mình, quản gia khẽ gật đầu ý bảo bọn họ, chính mình dẫn đường phía trước.

Rẽ trái rẽ phải, mới xem như tới bên trong sảnh chính.

Bạch gia có hai cái sảnh chính, một cái là nội sảnh một cái là ngoại sảnh, nội sảnh là để tiếp đãi bạn tốt hoặc là những người có quen biết tốt, mà ngoại sảnh lớn hơn một chút, vị trí càng ở xa bên ngoài một ít, chuyên môn dùng để tiếp đãi những người cũng không phải muốn gặp nhưng là không thể không gặp hoặc là những người xa lạ không quen thuộc chỉ là khách sáo một phen.

Người của Tiền gia cho dù là Tiền lão gia tử trước đó cũng chưa từng tới Bạch gia, tự nhiên cũng không biết Bạch gia còn có những chuyện loanh quanh lòng vòng đó, chỉ là đi theo quản gia nện bước đi.

Đi vào trong đại sảnh, Giang Phù Liễu lúc này đã chờ ở trong đại sảnh, ngồi ở trên ghế chủ vị, bên cạnh cái bàn bày một chén trà nhỏ, trên tay cầm một quyển sách ở nơi đó nhìn.

Bạch Sơ Hiểu ở trên mặt đất bên chân nàng cùng Tưởng Thần Tinh mỗi người ôm một con thú bông nhỏ, chính là chơi đến vô cùng vui vẻ.

“Phu nhân, người Tiền gia tới.”

Quản gia nhắc nhở như vậy, Giang Phù Liễu mới buông quyển sách trên tay chính mình ra, có chút tùy ý mà gác lại ở trên bàn bên cạnh, nhìn thấy người tới cũng không có đứng lên tiếp đón một tiếng, chỉ là duỗi tay, mang dáng vẻ có lệ.

“Các vị mời ngồi đi. Quản gia, pha cho bọn họ chút trà đưa lên.”

Bạch Sơ Hiểu đang chơi vui vẻ, nghe được âm thành người lớn đang nói chuyện theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.

Thời điểm nhìn thấy người đến là Tiền phu nhân, Bạch Sơ Hiểu liền nhớ tới những chuyện phát sinh trước đó không lâu, trong khoảng thời gian ngắn có chút sợ hãi.

Tưởng Thần Tinh cũng nghĩ đến sự kiện kia, thấy Bạch Sơ Hiểu có phản ứng, dịch một chút vị trí của chính mình, càng tới gần nàng thêm một chút.

“Mẹ, bọn họ vì cái gì sẽ đến nhà của chúng ta vậy.” Bạch Sơ Hiểu một chút liền nghĩ đến ngày đó thời điểm khi tiểu nam hài đem chính mình túm ngã xuống có bao nhiêu đau đớn , còn có bộ dáng hung dữ sau đó của Tiền phu nhân, môi mấp máy mà mở miệng, “Đoàn Đoàn không thích bọn họ.”

Nghe được Bạch Sơ Hiểu gọn gàng dứt khoát không thèm che giấu mà mở miệng như vậy, cho dù là Tiền lão gia tử cũng không khỏi nhíu mày.

Ở trong mắt hắn, cho dù là trẻ nhỏ cũng nên học được đạo lý đối nhân xử thế, cho dù là thật sự không thích, cũng không nên trước mặt bọn họ nói ra những lời này.

Nhưng hắn cố tình quên mất đứa bé gái trước mặt mới hơn ba tuổi, ngay cả chữ cái cũng chẳng biết được bao nhiêu.

“Đoàn Đoàn ngoan, bọn họ hôm nay là lại đây xin lỗi Đoàn Đoàn.” Giang Phù Liễu nhìn Bạch Sơ Hiểu, “Bọn họ biết ngày đó hôm đó đối với Đoàn Đoàn như vậy là không đúng, cho nên muốn lại đây cùng Đoàn Đoàn xin lỗi.”

Thời điểm Giang Phù Liễu nói lời này cũng không bận tâm đến ý tứ của người khác, sau khi Tiền phu nhân nghe được, chỉ cảm thấy cả người chính mình đều không thoải mái.

Ở trong mắt nàng, phải xin lỗi đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch, chuyện gì cũng không biết giống như là vũ nhục chính mình.

Chính là tình thế bức bách, cho dù kế hoạch của nàng cùng kẻ thần bí kia sẽ khiến nàng hòa nhau một ván, nhưng là hiện tại nên ăn mệt vẫn là phải ăn xong.

“Đúng vậy, ta……”

Nhưng nàng lời nói còn chưa có nói xong, Bạch Sơ Hiểu lại khó được khi tùy hứng, quay đầu đi.

“Đoàn Đoàn mới không thích ở một chỗ với bọn họ, Đoàn Đoàn chán ghét bọn họ.”

Bắt lấy mặt thú bông trong tay chính mình, Bạch Sơ Hiểu hừ một tiếng: “Đoàn Đoàn muốn cùng Thần Thần ca ca đi hoa viên xem hoa của Đoàn Đoàn!”

Với bộ dạng này của nàng, Giang Phù Liễu cũng chỉ có thể đáp ứng .

“Không cần ở dưới mặt trời phơi nắng quá lâu, mệt mỏi liền trở về, biết không?”

Gật gật đầu, Bạch Sơ Hiểu liền nắm tay Tưởng Thần Tinh cùng nhau rời đi.

Không có hai người bọn họ, phần còn lại chính là chuyện của người lớn.

……

Sau khi từ hệ thống biết Bạch Sơ Hiểu đã đi hoa viên, trong phòng, ánh mắt của Triệu Mang hiện lên một tia sung sướиɠ.

Nàng vốn dĩ cho rằng làm Bạch Sơ Hiểu rời khỏi tầm mắt Giang Phù Liễu còn có chút khó khăn, lại không nghĩ rằng chuyện này phát triển lại thuận lợi như vậy.

Nhìn thấy thời cơ không sai biệt lắm, Triệu Mang đem đồ vật chính mình đổi từ hệ thống lấy ra, đặt ở trên bàn.

Một lọ thuốc độc thần bí có thể nhanh chóng gϊếŧ người lại kiểm tra đo lường không ra bất luận vấn đề gì, một cái giấy dán nhỏ dung mạo bình thường nhưng dán lên là có thể có một lần cơ hội điều khiển động tác của đối phương, còn có một lọ nước hoa có hiệu lực cực lớn, có thể khiến cho người khác phẫn nộ.

Dựa theo kế hoạch của nàng, đến lúc đó đầu tiên nàng đem giấy dán kia dán ở trên quần áo của mục tiêu chính mình xem chuẩn, sau đó chính mình ở một bên quan sát, chờ đến sau khi người nọ tới gần Bạch Sơ Hiểu liền điều khiển người nọ làm ra hành động nguy hiểm.

Mà nàng chọn chuẩn thời cơ động thân đi ra, nhân thời điểm “Cứu” Bạch Sơ Hiểu liền đem lọ thuốc độc trên tay chính mình đút cho Bạch Sơ Hiểu.

Cuối cùng chính là phun chai nước hoa kia, làm mọi người ngửi được sau đó lại bị nàng nói chuyện châm ngòi, tự nhiên liền sẽ đem oán khí trách tội lên trên người Giang Phù Liễu không có tùy thời trông giữ đứa nhỏ cùng với người hại Bạch Sơ Hiểu lâm nguy.

Mà nàng hoàn mỹ tránh thoát khỏi hiềm nghi, từ đây liền có thể thuận buồm xuôi gió.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Mang nhiều thêm vài phần đắc ý.

Không đợi nàng đứng lên tính toán bắt đầu kế hoạch của chính mình, đột nhiên có người từ bên ngoài cửa phòng gõ vài cái.

“Ai a?” Đại để là có tật giật mình, Triệu Mang có chút tâm hoảng ý loạn đem tất cả đồ vật toàn bộ đặt ở trong túi chính mình, vội vàng thu thập một chút, không có chú ý tới cái giấy dán kia thời điểm bị nàng cầm lên một bên góc bị lật lên, theo động tác của nàng mà dán ở sườn túi của nàng.

Mở cửa xem, là một cô gái tuổi tác không sai biệt lắm với nàng.

Đúng là mục tiêu nàng theo dõi.

Nhìn thấy là người này, trong lòng Triệu Mang thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại vừa thấy, liền nhìn thấy sắc mặt người trước mặt tái nhợt, cong eo một bàn tay chống trên khung cửa một bàn tay vuốt bụng nhỏ của chính mình, trên trán có chút mồ hôi lạnh.

“Này…… Xảo Xảo, ngươi làm sao vậy?” Triệu Mang thấy nàng như vậy cũng có chút kinh ngạc, mở miệng hỏi một tiếng.

Cái nữ sinh kêu Xảo Xảo kia lúc này duỗi tay vẫy vẫy: “Đừng nói nữa, ta ngày hôm qua liền không nên tham ăn, ăn liền sáu cây kem, đêm qua ngủ được một nửa liền bắt đầu tiêu chảy, uống thuốc đến bây giờ còn chưa có tốt.”

Nàng đang nói chuyện, mí mắt phải của Triệu Mang lại đột nhiên nhảy lên, trong lòng dâng lên một cảm giác điềm xấu.

“Vậy ngươi…… Muốn hay không đi bác sĩ xem một chút?” Triệu Mang theo bản năng liền muốn hỏi nàng hiện tại như vậy còn có thể hay không tiếp tục công việc tiếp cận Bạch Sơ Hiểu, nhưng lời nói đến bên miệng lại biết chính mình như vậy sẽ bại lộ vấn đề chính mình không có ý tốt.

Cho nên chỉ có thể cường ngạnh mà nói sang chuyện khác, giả mù sa mưa mà quan tâm một tiếng.

Nữ sinh kia lúc này một bàn tay bắt lấy nàng: “Ta cũng cảm thấy ta phải đi tìm bác sĩ lấy thuốc mới được, nhưng là vừa rồi quản gia lại cùng ta nói, tiểu tiểu thư hiện tại ở trong hoa viên chơi yêu cầu ta đi qua nhìn, ngươi nhìn ta như vậy khẳng định là không có cách nào đi qua, nhưng ta vừa rồi đã đáp ứng, những người khác không có rảnh rỗi, cũng chỉ có thể cầu ngươi hỗ trợ thay ta một chút, đi qua nhìn tiểu tiểu thư, đừng để xảy ra chuyện gì là được.”

Nói đến nơi đây, còn quơ quơ cánh tay của nàng: “ Chiếu cố tiểu tiểu thư thực tốt, chỉ cần xa xa nhìn là được, chờ bụng của ta tốt lên, ta dẫn ngươi đi ăn lẩu thế nào.”

Lời này vừa ra, trong lòng Triệu Mang lộp bộp một tiếng.

Nàng vốn dĩ chính là muốn loại bỏ khả năng chính mình hãm hại Bạch Sơ Hiểu nên mới nghĩ tìm kẻ chết thay, chính là ai ngờ được đến hiện tại, kẻ chết thay chính mình tìm thế nhưng đem chuyện này ném tới trên người nàng.

Nếu là thật sự để nàng đi nhìn Bạch Sơ Hiểu, đến lúc đó Bạch Sơ Hiểu xảy ra chuyện gì, người có trách nhiệm lớn nhất còn không phải là nàng sao!

“Này…… Không tốt lắm đâu, ta không phải rất biết chăm sóc trẻ con, đến lúc đó vạn nhất ta sơ ý làm ra chuyện gì, vậy không tốt đâu.” Cười gượng hai tiếng, Triệu Mang ý đồ đem chuyện này đẩy ra bên ngoài.

“Nhưng người ta hiện tại có thể tìm cũng chỉ có ngươi, ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không……”Cô gái kia biểu tình khó xử, “Hơn nữa thật sự chỉ cần ngươi đứng ở bên cạnh nhìn là được, tiểu tiểu thư thực nghe lời hiểu chuyện, ngươi cũng sẽ không đành lòng nhìn ta như vậy còn muốn đi nơi đó đứng đi…… Cầu xin ngươi a.”

Thời điểm Triệu Mang tiếp cận nữ sinh này, bộ dáng biểu hiện ra ngoài chính là thiện giải nhân ý, có chuyện gì nàng nhất định sẽ hỗ trợ, lại không nghĩ rằng lúc này lại trở thành hòn đá lớn đập trên chân chính mình.

Trong lòng nàng thật sự muốn nói ra, nhưng lúc này nháo lớn đối với chính mình cũng không có chỗ tốt, cho nên Triệu Mang cũng chỉ có thể không tình nguyện mà đáp ứng.

Chờ đến sau người nọ mang vẻ mặt cảm kích mà rời đi, Triệu Mang đóng cửa lại.

“ Đồ vô dụng, thời khắc mấu chốt liền rớt dây xích, nhìn xem sau khi ta trở thành Bạch phu nhân như thế nào đem ngươi đuổi ra khỏi nhà.”

Đang nói chuyện, nàng liền móc ra hai bình thuốc.

Đến nỗi cái giấy dán kia, bởi vì mục tiêu chính mình vốn dĩ muốn dùng lúc này đã không còn nữa, nàng cũng liền không nghĩ lấy ra để làm hỏng tâm tình, nghĩ không dán cũng sẽ không xảy ra chuyện, cũng để cho nó cứ như vậy ở trong túi chính mình.

Lại thu thập một chút, nàng mới ra cửa.