Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Bé Con Kỳ Sáng Thế Thần

Chương 11.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ục Ục trổ hết tài năng, làm đủ trò hề, rồi nằm lăn ra, mặt vùi vào bụng, căng thẳng nhìn phản ứng của các thủ lĩnh.

Biểu cảm của họ không còn lạnh lùng như trước, ánh mắt nhìn Ục Ục chứa đựng một chút thương tiếc.

“Vật nhỏ Tiểu bệ hạ nuôi có phần hơi thiểu năng? Nhưng nếu Tiểu bệ hạ thích thì cũng không sao.”

“Uông…”

Ục Ục thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, cả người xụi lơ.

Nó đã ở bên cạnh Tiểu bệ hạ từ lâu, nên cũng có chút kinh nghiệm đối phó với tình huống như thế này.

Nếu bên cạnh Tiểu bệ hạ xuất hiện một sinh vật có hình người và trí tuệ, các con dân sẽ cảm thấy cảnh giác, ghen tị không ngừng.

Nếu là động thực vật có trí tuệ, các con dân ghen tị ít hơn, nhưng vẫn giữ thái độ cảnh giác và tranh sủng.

Nếu là một sinh vật không có trí tuệ, chỉ cần không gây hại đến Tiểu bệ hạ, các con dân sẽ không để ý nhiều.

Rõ ràng các thủ lĩnh đã coi Ục Ục là loại sinh vật cuối cùng.

… Một sinh vật không có trí tuệ làm sao có thể đe dọa đến sự yêu quý của Tiểu bệ hạ dành cho họ?

Tạ Vân Miên ngồi yên lặng, không biết phải phản ứng thế nào.

Một lúc sau, bé nhận ra các thủ lĩnh đang nói rằng Ục Ục không phải là một sinh vật thông minh.

Tạ Vân Miên cho rằng Ục Ục không phải là thú cưng, mà là bạn của bé. Nó biết nói chuyện, tự ăn, biết giờ giấc, rất thông minh.

Bé định phản bác nhưng Ục Ục đã dùng móng vuốt chặn tay bé lại.

Ục Ục làm mặt quỷ, rung đùi đắc ý, ra hiệu điên cuồng — Tiểu bệ hạ đừng nói ra sự thật nhé, không dễ dàng gì để người khác nghĩ nó chỉ là một con chó cưng!

Tạ Vân Miên: OvO???

Bé gãi đầu, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ nghi hoặc.

May mắn thay, Tinh Linh Vương lên tiếng, phá vỡ tình huống này.

“Nhắc đến, chúng ta vẫn chưa giới thiệu mình với Tiểu thần minh bệ hạ.”

Giọng Tinh Linh Vương nhẹ nhàng, êm dịu như gió xuân, dễ dàng thu hút sự chú ý của bé con.

Tạ Vân Miên bị dời sự chú ý, trong lòng đồng ý với cách nói của Tinh Linh Vương.

Bé cũng muốn nhanh chóng làm quen với mọi người.

Tinh Linh Vương đứng lên trong video, lộ ra thân hình cao lớn, đôi cánh trong suốt khép lại, mái tóc vàng dài như thác nước buông xuống, đôi tai trắng muốt ló ra từ tóc.

Hắn cúi người chào Tạ Vân Miên, động tác ưu nhã như quý tộc phương Tây.

“Thần minh bệ hạ, ta là Tinh Linh Vương Perseus.”

—— Các thủ lĩnh khác cũng không muốn bị bỏ lại.

Chàng trai tóc bạc mắt lam, khoanh tay, giới thiệu với vẻ hào hứng: “Nhân Ngư Vương Hải Mâu.”

Thủ lĩnh Long tộc nheo mắt vàng, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc: “Thủ lĩnh Long tộc Long Diễn.”

Nếu bỏ qua việc hắn ta ngoài màn hình đang vẫy đuôi điên cuồng.

Cô gái nhỏ của tộc Người Lùn ríu rít: “Thủ lĩnh tộc Người Lùn Cô Ca Ca!”

Slime tộc: “Sử Lai… Mỗ tộc… Trưởng lão… Quả… Đông Lạnh~”

Ngay sau đó, tộc trưởng Vong Linh, Trùng Vương, trưởng lão Thú Nhân tộc và nhiều thủ lĩnh từ các chủng tộc khác cũng lần lượt giới thiệu mình với Tạ Vân Miên.

Văn phòng vốn luôn yên tĩnh giờ trở nên náo nhiệt vô cùng.

Như thể đang lắng nghe một bài thơ cổ, Tạ Vân Miên cố gắng ghi nhớ từng cái tên. Dường như từ lâu, bé đã có mối liên hệ đặc biệt với những cái tên này.

Nhưng với một đứa trẻ ba tuổi như Tạ Vân Miên, có lẽ đó chỉ là ảo giác.

Tạ Vân Miên không để tâm lắm, mà tập trung đếm trên đầu ngón tay, nhẩm lại vài cái tên mình vừa nhớ.

Tinh Linh Vương Perseus, Nhân Ngư Vương Hải Mâu, Thủ lĩnh Long tộc Long Diễn…

Rất nhanh, bé ngẩng đầu lên, mi mắt cong cong, cười tươi: “Ta nhớ hết mọi người rồi!”

Tạ Vân Miên tay nhỏ vỗ vỗ ngực, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy uy nghiêm: “Ta là thần minh Tạ Vân Miên, từ nay sẽ bảo vệ mọi người!”

Mặc dù trước đó trong giấc mơ, bé đã giới thiệu mình với toàn thế giới, nhưng bé vẫn không thể ngừng nhắc lại, nhấn mạnh rằng bé sẽ bảo vệ các con dân, chứ không phải các con dân chăm sóc bé.

Dù gì thì bé cũng là đại thần minh mà!

“…”

Các thủ lĩnh nội tâm rít gào, Tiểu Thần quá đáng yêu, làm sao có thể để một tiểu bảo bảo dễ thương như vậy bảo vệ họ!

Tạ Vân Miên nhận ra thời gian không còn sớm, bé vẫn chưa bắt đầu công việc của mình.

Bé ngượng ngùng nói với mọi người: “Ta phải bắt đầu quản lý thế giới rồi, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé?”

Các thủ lĩnh, vừa mới chìm đắm trong sự đáng yêu của Tiểu Thần, ngay lập tức bị sự uy nghiêm của bé làm cho khuất phục.

“Được!”

“Nghe theo lệnh của Tiểu Thần đại nhân!”

“Lần sau nói chuyện tiếp, Tiểu thần minh bệ hạ phải làm việc rồi!”

“Ai dám không nghe lệnh của Tiểu Thần bệ hạ, ta sẽ cho hắn một quyền!”

« Chương TrướcChương Tiếp »