Chương 13.2

Nhân Ngư Vương thấy Tinh Linh Vương cũng không cam lòng bị tụt lại, đổi vật phẩm cá nhân thành tiền mặt, hắn vội vàng dịch chuyển tức thời về Atlantis.

... Mười phút hỗn loạn này qua nhanh thật.

Ba vị thủ lĩnh tùy tay dùng vật phẩm cá nhân đổi một đống tiền mặt, nhưng họ lại được hệ thống sáng thế báo rằng mang quá nhiều tiền sẽ gây lạm phát ở thế giới kia, nên chỉ có thể mang một phần nhỏ.

Nhưng họ có thể mang theo những món quà nhỏ tặng Tiểu Thần Minh.

Trong giây cuối cùng của mười phút, nhóm thủ lĩnh lại tập trung trong Thần Điện, chuẩn bị đến thế giới của Tiểu Thần Minh.

Họ bước vào thế giới thực tại đúng lúc 6 giờ sáng.

Ngày mới bắt đầu, mặt trời chỉ vừa ló dạng, những đám sương trắng ngà lơ lửng trong không khí, mùi hương cỏ cây và hơi sương tràn ngập xung quanh.

Ngôi nhà nhỏ của Tạ Vân Miên chìm trong yên tĩnh, giống như một bức tranh cổ tích bị tạm dừng.

Nhóm thủ lĩnh đặt chân xuống đất, vừa đúng ở trong phòng ngủ của Tạ Vân Miên.

Tiểu Thần Minh đang ngủ say bỗng xuất hiện trong tầm mắt họ.

Tạ Vân Miên nằm gọn trong góc chiếc giường lớn, ôm một chiếc gối hình củ cải, cuộn tròn như một khối, khuôn mặt nhỏ an tĩnh, làn da trắng hồng, lông mi dày khẽ động, ngũ quan tinh xảo và dịu dàng.

Bé vô tình đá văng chăn, lộ ra cơ thể nhỏ trong bộ đồ ngủ hình thỏ, trông bé như một chú thỏ bông mềm mại và ngoan ngoãn.

Ai nhìn cũng không thể kìm lòng mà muốn yêu thương.

Biểu cảm của ba vị thủ lĩnh lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt lại tan chảy.

Đây là vị Thần Minh mà họ đã xa cách hàng vạn năm.

Nỗi nhớ nhung suốt vạn năm của họ trở thành cơn sóng trào dâng, hóa thành từng bọt sóng nhỏ, nhẹ nhàng đập vào bờ và rải lên ánh sáng ấm áp.

“Ngô...”

Tạ Vân Miên bị tiếng động làm tỉnh giấc.

Bé mở mắt, đôi mắt vàng ấm áp, buồn ngủ mơ màng như chảy đầy mật ong, dịu dàng và ấm áp.

Rồi ngay sau đó, đôi mắt bé mở to.

Bầu không khí nháy mắt trở nên tĩnh lặng.

Tạ Vân Miên nửa ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ: “... Perseus?”

Do mái tóc vàng của Tinh Linh Vương quá nổi bật, Tạ Vân Miên ngay lập tức chú ý đến hắn và buột miệng gọi tên hắn trước.

Hai vị thủ lĩnh khác không được gọi tên, nhấp môi, không vui.

Perseus nghe thấy bệ hạ đầu tiên gọi mình, khóe môi giơ lên, biểu cảm ôn hòa nhưng không che giấu được sự phấn khích.

Hắn nửa quỳ xuống, đôi găng tay lễ nghi màu trắng nhẹ nhàng đặt bên trái ngực, thực hiện một nghi lễ thân sĩ hoàn hảo với vị Tiểu Thần Minh vừa tỉnh ngủ.

Perseus với mái tóc dài màu vàng kim buông xuống, đôi cánh trong suốt lấp lánh ánh sáng vàng rực rỡ.

“Bệ hạ tôn kính, buổi sáng tốt lành.”

Tạ Vân Miên hoàn toàn tỉnh táo lại, bé vừa dụi mắt vừa nói một cách mơ hồ: “Ờ... Không cần như vậy đâu.”

Bé biết trước rằng cuối tuần này, nhóm thủ lĩnh sẽ đến bên mình.

Dù họ xuất hiện đột ngột khi bé vừa tỉnh ngủ, nhưng không tạo ra sự ngạc nhiên lớn, mà mang lại nhiều cảm xúc lo lắng hơn.

Tạ Vân Miên chậm rãi leo xuống giường, mang dép bông, đứng trước nhóm thủ lĩnh, cẩn thận nói: “Chào mọi người?”

Ba vị thủ lĩnh cố gắng kìm nén cảm giác muốn vuốt ve vị Tiểu bệ hạ, cung kính đáp lại lời chào.

Tạ Vân Miên sờ đầu mình, phát hiện tóc rối bời, ngượng ngùng nói: “Ah, chờ một chút, ta đi đánh răng rửa mặt đã…”

Bằng không, bộ dạng mơ màng mới tỉnh ngủ này thật sự làm giảm uy nghiêm của bé.

Nói xong, bé hoang mang vội vã chạy vào toilet, đôi tai thỏ trên bộ đồ ngủ lắc lư theo từng bước chân.

Ba người có thể đứng ngoài toilet chờ bé.

Dù trước đó họ đã tu sửa lại ngôi nhà nhỏ của Tạ Vân Miên, nhưng diện tích không thay đổi nhiều.

Phòng ngủ nhỏ bé so với ba người gần hai mét thật sự quá nhỏ.

Giống như họ vô tình bước vào ngôi nhà của những nhân vật nhỏ trong truyện cổ tích...

Chủ nhân của ngôi nhà cũng thật nhỏ bé.

Mười phút sau, Tạ Vân Miên đã rửa mặt xong, bé mở cửa phòng ngủ, mời nhóm thủ lĩnh: “Mọi người ra ăn sáng đi.”

Trên bàn từ ngày hôm qua đã bày sẵn bữa tối, cùng với một tờ giấy nhỏ từ đội ngũ đầu bếp ưu tú nhất của thế giới Tây Huyễn.

Họ báo cho Tạ Vân Miên rằng mỗi ngày các bữa ăn sẽ xuất hiện đúng giờ trên bàn ăn.

— Vẫn là Tiểu bệ hạ, cần phải ăn đúng giờ và đủ dinh dưỡng.

Sáng nay vào lúc 7:30, bữa sáng xuất hiện đúng giờ.

Nhưng bữa sáng chỉ có phần của Tạ Vân Miên.

Nhóm thủ lĩnh đã ăn trước đó.

Nhưng Tạ Vân Miên vẫn cẩn thận chia bữa sáng của mình thành bốn phần, đẩy ba phần cho nhóm thủ lĩnh: “Mọi người ăn đi.”

Tiểu thần minh ngoan ngoãn chia sẻ đồ ăn, trông thật đáng yêu.

Ba vị thủ lĩnh đương nhiên sẽ không ăn đồ của ấu tể.

Hải Mâu nói: “Tiểu bệ hạ, ngài ăn đi, chúng ta đã ăn rồi.”

“A, được rồi…” Tạ Vân Miên gật đầu, cúi đầu, chậm rãi ăn bữa sáng của mình.

Bé vừa ăn vừa cảm thấy ánh mắt nóng bỏng dừng trên người mình.

Bé cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, liền thuận miệng phá vỡ sự im lặng: “Mọi người đã chọn hoạt động cuối tuần chưa? Là gì vậy?”

Ca hát? Ngắm hoa? Ngủ?

Thật ra cuối tuần làm gì cũng được, chỉ cần bé có thể ở bên các dân chúng là tốt rồi.

Perseus dịu dàng trả lời: “Cuối tuần này, chúng ta sẽ cùng ngài đi chơi công viên giải trí.”

Bầu không khí nháy mắt tĩnh lặng.