Chương 10: Cô gái nhảy cầu tại khu nghỉ dưỡng

An Tuế nhìn lướt qua anh cả, anh hai và chị ba, rồi dùng ngón út chỉ vào mẹ An: “Mẹ ơi, con muốn ngủ với anh cả.”

Nghe vậy An Bách Vân cười như được mùa, ngẩng đầu với vẻ mặt đắc ý.

Thấy chưa, Tuế Tuế muốn ngủ với anh đấy.

Các em à, dạt ra một bên đi.

An Khoảnh Vân và An Nhạc tức muốn đánh An Bách Vân một trận, nhưng vì anh cả rất nghiệm nghị nên họ không dám.

“Được rồi, mẹ sẽ mang đồ của con vào phòng anh cả.”

Mẹ An đưa An Tuế cho An Bách Vân, rồi quay sang nhìn mấy đứa kia: “Sắp xếp xong thì dẫn Tuế xuống ăn chút gì đó, hoặc ra vườn chơi cũng được, đợi bố về rồi cả nhà mình cùng đi chơi.”

“Dạ, mẹ yên tâm.”

“Mẹ ơi, ông nội đâu rồi?” An Nhạc nhìn quanh hành lang, không thấy ông nội mình đâu cả.

“Ông nội à?” Mẹ An suy nghĩ một lúc: “Chắc ông xuống dưới câu cá rồi, ra cửa rẽ phải là tới.”

Khu nghỉ dưỡng này có xây một cái hồ cá riêng, chủ yếu để phục vụ sở thích của những người yêu câu cá, câu dính có thể thả lại hoặc mang về, nhà bếp được chuẩn bị để họ sơ chế.

An Nhạc nghe xong nhanh nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ của An Tuế: “Tuế Tuế, chúng ta đi xem ông nội câu cá được không?”

An Tuế gật đầu: “Được ạ.”

Bốn anh em ngồi thang máy xuống lầu, đến nhà hàng ăn thêm một chút rồi đi chơi. Vẻ ngoài xinh xẻo của bọ họ thu hút sự chú ý của mọi người trên đường, đặc biệt là An Tuế được An Bách Vân ôm gọn trong lòng, đôi mắt đen láy sáng ngời như hạt nho, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, mũi miệng xinh xắn, chỉ cần nhìn một cái cũng đủ khiến người ta phải thốt lên.

“Ông xã, đứa nhỏ kia dễ thương quá đi, em muốn có một đứa như vậy.” Một người phụ nữ hào hứng nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh, mắt dán chặt vào cậu bé.

“Thật à?” Người đàn ông bên cạnh nhướng mày hỏi.

“Ừm ừm.” Người đàn ông bế bổng người phụ nữ lên, sải bước quay trở lại: “Vậy bây giờ chúng ta sẽ làm một đứa.”

“Ơ!! Anh thả em xuống!!!”

Hành động này khiến những người đi ngang đều cúi đầu cười trộm.

Đi qua công viên rộng lớn, bước lên con đường rải đá xanh, An Khoảnh Vân và An Nhạc mỗi người một bên nắm lấy tay của An Tuế, điều chỉnh bước chân phù hợp với bé con, đi chậm rãi.

An Bách Vân cầm điện thoại, liên tục chụp hình muốn ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.

“Anh cả, anh cả, chụp em thế này nhé.” An Khoảnh Vân quỳ xuống, ôm lấy An Tuế, áp vào mặt bé con, An Nhạc cũng làm theo, áp sát bên trái của An Tuế.

Ba người liên tục thay đổi tư thế chụp không ngừng, còn An Tuế - nhân vật chính của chúng ta ngoan ngoãn làm “công cụ”, bị gọi đến đâu thì chạy theo đến đó.

Hơn nửa tiếng sau, họ cũng đến được hồ cá.

“Ông nội.” An Tuế tinh mắt nhìn thấy ông nội An đang ngồi bên bờ cùng với bảo vệ, bé con chập chững chạy đến.

Cậu bé muốn trốn khỏi đám “ác quỷ” kia.

Ông ơi cứu cháu.

Ông nội An vừa kéo được một con cá lên, nghe thấy tiếng An Tuế, vội vứt cần câu cho bảo vệ, đứng dậy đón lấy đứa cháu ngoan.

“Ông nội.”

“A, cháu ngoan của ông.”

“Ông, ông đang câu cá à?” An Tuế ôm cổ ông nội, giọng nói mềm mại hỏi, ánh mắt không rời khỏi ba con cá trong cái xô màu trắng kia.

Ông nội An bế An Tuế quay người lại, chỉ vào một khoảng ao cá rộng lớn trước mặt: “Cháu ngoan, đây là giang sơn ông dành cho cháu đấy.”

An Tuế nghiêng đầu nhìn, nhưng bị ông nội An xoay lại: “Đừng nhìn sang bên đó, bên đó là của người khác.”

An Tuế: “……”

Ba anh em đi tới bật cười, câu cá thì câu cá, giang sơn gì chứ, nếu nói về giang sơn thì tập đoàn An Thời đúng hơn.

An Nhạc Ngồi một lúc thấy chán, kéo An Khoảnh Vân đi, nói là đi mua đồ, còn lý do vì sao không dẫn An Tuế đi thì hỏi ông nội xem, ai mà cướp được đứa cháu ngoan của ông ấy chứ.

Ông nội An bế An Tuế ngồi trên ghế, ngồi một lúc thì An Tuế đã nhảy xuống đất, ngồi xổm bên cạnh nhìn những con cá trong xô bơi lội, còn thò tay vào nghịch, kết quả là bị cá bắn nước khắp mặt.

Cậu bé bĩu môi, ngẩng đầu nhìn An Bách Vân trên ghế: “Anh cả~”

An Bách Vân cố nén ý cười, tiến tới bế An Tuế lên, lấy khăn giấy lau mặt cho bé con: “Lát nữa về nhà rửa mặt đi.” Một mùi tanh tanh lan tỏa.

“Ông nội, chúng ta về thôi.” Câu được năm con cá, gần đủ rồi.

Ông nội An nhìn vào xô cá rồi lại nhìn khuôn mặt buồn chán của An Tuế, đưa cần câu cho người bảo vệ bên cạnh: “Được rồi, chúng ta về thôi.”

“Trưa nay hầm ít canh cá cho Tuế Tuế bổ sung sức khỏe.”

Trở về nhà hàng của khách sạn, tình cờ gặp mẹ An đang đi xuống: “Về rồi à, đói không, có muốn ăn cơm không?”

“Muốn.” An Tuế lao vào lòng mẹ An, gật đầu lia lịa.

“Nhạc Nhạc và Khoảnh Vân đâu? Sao không đi cùng các con?”

“Hai đưa kia nói đi mua đồ, lát nữa sẽ về.” An Bách Vân trả lời.

“Vậy ba qua bên kia chờ trước nhé.”

Ông nội An lắc đầu: “Không cần đâu, ba lên trên thay bộ quần áo rồi xuống sau, các con qua trước đi.”

“Dạ.”

Mẹ An bế An Tuế và An Bách Vân đến gian phòng riêng, gọi một vài món ăn, có cả thịt lẫn rau.

“Bách Vân, gọi điện cho Khoảnh Vân, bảo bọn họ về nhanh lên.”

“Dạ.”

“Mẹ.”

“Ừm? Sao vậy con yêu?”

An Tuế dụi đầu vào má mẹ An, nhỏ giọng nói: “Con nhớ ba.”

“Vậy chúng ta gọi điện cho ba.”

“Dạ.”

Mẹ An lấy điện thoại gọi cho ba An, ba An vẫn đang ở bệnh viện, vừa nhìn thấy con trai thì gương mặt tràn đầy yêu thương.

“Ba.”

“A, bảo bối ngoan, nhớ ba à? Ba còn chút việc nữa, con chờ ba một lát nhé.”

“Con nhìn xem, nhóc kia nằm một mình trông tội nghiệp quá, con chờ ba một lát nhé.”

Qua màn hình, An Tuế nhìn thấy một cậu bé toàn thân băng bó, nằm một mình trong phòng bệnh, xung quanh chỉ có những chiếc máy lạnh lẽo trông thật cô đơn.

“An Tuế ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, ba không cần vội.”

“Ừm, ngoan lắm.”

Hai ba con nói chuyện thêm một lúc, cho đến khi ông nội An xuống, và An Khoảnh Vân cùng An Nhạc trở về mới kết thúc cuộc gọi.

Ăn xong, cả nhà trở về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cuộc vui vào buổi chiều. Vừa lúc An Bách Vân định bế An Tuế đi ngủ trưa, An Khoảnh Vân đột ngột xông vào.

“Vào đây làm gì?”

An Khoảnh Vân không nói lời nào, trèo lên giường chen chút bên cạnh An Tuế, ôm lấy bé con nằm xuống: “Anh cả, nằm xuống, em có chuyện muốn nói.”

An Bách Vân nhìn chiếc giường rộng hai mét, đành nằm xuống bên cạnh An Tuế, kê đầu lên tay: “Chuyện gì?”

“Vừa nãy, khi em và An Tuế đi mua đồ, em thấy có người nhảy xuống hồ, chính là cái hồ ông nội câu cá đấy.”

“Cảnh sát đã đến tìm kiếm, nhưng anh đoán xem, họ không tìm thấy xác. Em thấy hồ nước cũng không sâu lắm mà, sao lại không tìm thấy xác được nhỉ? Em cảm thấy khu nghỉ dưỡng này có gì đó kỳ lạ.”

“Trước đây em nghe nói chỗ này có người mất tích bí ẩn, nhưng dần dần mọi chuyện cũng lắng đi.”