Chương 14: Bé con bị gói mang đi

Sáng hôm sau trời trong xanh, phong ba hôm qua cùng bóng tối vùi lấp theo thời gian. Một gian phòng ở tầng sáu được ánh sáng xuyên qua rèm cửa, xua tan đi bóng tối trong phòng.

Trên chiếc giường màu trắng, có một gò nhỏ, còn bên kia thì phẳng lì.

An Bách Vân thay đồ xong bước ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại trên bàn lên xem giờ, đã tám rưỡi rồi, lát nữa phải về nhà.

Nhưng có một đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ, ngủ ngon lành.

Cốc cốc cốc

“Anh cả, dậy chưa?”

An Bách Vân tiến lên mở cửa, ra hiệu cho An Khoảnh Vân đang gọi ở cửa im lặng, “Tuế Tuế vẫn còn ngủ.” Đừng làm em ấy tỉnh giấc.

Cả ngày cứ ồn ào.

An Khoảnh Vân lập tức đưa tay bịt miệng mình, tỏ vẻ đã hiểu, rồi nhỏ giọng nói: “Đưa em bình sữa, em về phòng đun nước pha sữa cho em ấy.”

Ở đây đun nước tiếng lớn quá.

“Được.”

Sau khi đưa bình sữa cho An Khoảnh Vân, An Bách Vân trở về phòng, nhẹ nhàng thu dọn hành lý. Thu dọn xong anh nhìn xem cũng gần chín giờ.

Phải gọi bé con dậy thôi, không thì sẽ muộn mất.

Anh quỳ một gối bên mép giường, cẩn thận lật chăn ra. Dưới chiếc chăn màu trắng là bé con đang nghiêng người ngủ say. Bé nhắm chặt mắt, bàn tay hồng hào nắm tròn đặt bên má, ngủ ngoan ngoãn trông rất đáng yêu.

Mẹ An đẩy cửa bước vào, liếc nhìn tình hình trong phòng, chậm rãi đi tới: "Chưa dậy à?"

An Bách Vân lắc đầu.

Chưa dậy.

"Vậy thì ôm em với chăn đi luôn."

Nếu An Tuế không tỉnh ngủ, thì cả ngày hôm nay bé con sẽ rất mệt mỏi.

"Dạ."

Mẹ An đưa chiếc chăn đã gấp gọn cho An Bách Vân. Cả hai cùng nhau bọc lấy bé con, An Bách Vân còn khoác thêm một chiếc áo khoác của mình bên ngoài mới bế An Tuế ra khỏi phòng khách sạn.

Vừa bước ra ngoài đã thấy An Khoảnh Vân và An Nhạc đang đi tới.

"Chưa dậy à?" An Nhạc nhỏ giọng hỏi, còn nhón chân lên nhìn.

An Bách Vân nhíu nhíu mày lắc đầu.

Không biết sao mà đến giờ này vẫn chưa dậy.

Bình thường muộn lắm là tám giờ rưỡi An Tuế đã dậy rồi.

Chẳng lẽ hôm qua vận động nhiều quá nên mệt mỏi?

Sau này phải điều chỉnh lại mới được.

An Khoảnh Vân và An Nhạc tự giác nhận lấy hành lý từ tay mẹ An, cả nhà cùng đi xuống lầu.

An Bách Vân đưa An Tuế cho mẹ, tự mình ngồi vào ghế lái, An Khoảnh Vân ngồi ghế phụ, mẹ An bế An Tuế cùng An Nhạc ngồi ở ghế sau.

Khởi động xe, chiếc xe hơi màu đen từ từ rời khỏi khu nghỉ dưỡng.

“Lát nữa ba đứa các con đưa An Tuế về nhà, mẹ đi bệnh viện xem ba một chút.”

Cả ngày hôm qua ở bệnh viện, bà hơi lo lắng.

“Dạ.”

Nửa đường An Tuế tỉnh dậy. Cậu bé nhẹ động đôi tay và cái đầu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cậu bé không mở mắt ra chỉ mơ màng nói: “Mẹ ơi~”

Giọng nói rất nhỏ và mềm mại, nhưng mọi người trong xe đều nghe thấy.

Mẹ An cúi người lật chăn ra: “Bảo bối tỉnh rồi à, muốn ngủ tiếp không?”

“Không ngủ nữa~”

“Được rồi, vậy chúng ta mặc quần áo thôi.”

An Nhạc lấy bộ quần áo của An Tuế từ ba lô ra đưa cho mẹ An. Chờ cậu bé mặc quần áo xong, cô lấy khăn ướt lau tay và mặt cho cậu.

“Tiểu Nhạc, bình sữa ở trong ba lô, anh đã pha trước khi đi, để vào túi giữ nhiệt rồi, chắc vẫn còn nóng đó.” An Khoảnh Vân nghiêng đầu nhìn sang, chỉ vào chiếc ba lô bên cạnh An Nhạc.

“Bên trong còn hai cái bánh kem nhỏ nữa.”

An Nhạc lấy bánh kem ra, rồi lấy bình sữa từ túi giữ nhiệt, nhỏ một giọt lên mu bàn tay, vẫn còn nóng.

“Nào, Tuế Tuế.”

An Tuế thò tay nhỏ ra khỏi chăn, nắm lấy cán bình sữa màu xanh da trời. Cậu bé tựa đầu vào lòng mẹ, ôm bình sữa uống từng ngụm, chỉ là đôi mắt đen láy, trong veo vẫn chưa mở ra.

Uống sữa vào, cơ thể cũng dần ấm áp, An Tuế mở mắt ngơ ngác nhìn quanh xe.

Mẹ An bóc vỏ, bẻ một miếng bánh màu vàng nhạt đưa đến trước mặt An Tuế: “Bảo bối, ăn một chút nhé.”

An Tuế nhả núm bình ra, há miệng nhỏ ăn bánh. Bánh mềm mại, thơm mùi sữa, nhưng ăn được một nửa thì An Tuế lắc đầu: “Không ăn nữa.”

“Được rồi, uống hết sữa đi.” Mẹ An không ép cậu bé, lấy lại bánh đưa cho An Nhạc: “Con ăn đi.”

An Nhạc nhanh chóng cho vào miệng, suýt nữa bị nghẹn.

An Bách Vân đưa mẹ An đến bệnh viện trước, nghe nói ba cũng ở đó, An Tuế liền giãy giụa đòi theo.

“Mẹ ơi, con muốn gặp ba.”

Mẹ An không có cách nào khác, đành bế cậu vào cùng.

“Các con về nhà trước đi, mẹ đưa bảo bối vào thăm rồi sẽ về.”

“Mẹ, con đi cùng mẹ nhé.” An Khoảnh Vân nói: “Dù sao về nhà con cũng không có việc gì để làm cả.”

Lời vừa nói ra, cậu ta đã bị mẹ An trừng mắt nhìn.

“Cái gì mà không có việc làm? Còn bao lâu nữa là đến kỳ thi đại học, về nhà mà ôn bài đi!”

Còn An Nhạc thì đã tự giác rút lui vào trong xe từ trước, rõ ràng là biết trước sẽ có kết quả này.

“Các con về hết đi! Mẹ còn chưa già yếu đến mức đi không được đâu.”

Ba người bị mẹ An đuổi về, lúc đi vẫn cứ ngoái đầu nhìn bé đang nằm trong lòng mẹ.

Ưʍ... Thật ra là họ muốn được ôm bé con thơm tho này.

An Tuế và mẹ An đến trước cửa phòng bệnh, vừa vào đã thấy ba An đang nói chuyện với bác sĩ.

“Ba.”

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào vọng qua hành lang và đám đông, đi thẳng vào tai ba An. Ông quay đầu lại, nhìn thấy đứa con trai bé bỏng đang vẫy tay với mình, khí chất lạnh lùng trên người ông lập tức trở nên dịu dàng, trên khuôn mặt cũng nở một nụ cười.

“A, bảo bối đến rồi.”

“Nào, ba ôm một cái.”

Ba An bước tới vài bước bế An Tuế vào lòng, hôn lên má bé một cái thật yêu thương: “Nhớ ba không?”

“Nhớ ạ.”

Mẹ An cười: “Bé con vừa nghe lát nữa sẽ đến đây là đã đòi theo.”

“Quả nhiên là con trai yêu của ba.” Ba An vui đến nỗi không thể nào ngậm miệng được: “Để ba hôn con một cái nữa nhé, hôn má.”

An Tuế nằm úp mặt vào vai ba, vẻ mặt đầy bất lực. Tình yêu của ba thật quá nhiều, con không chịu nổi rồi.

“Tình hình thế nào?” Mẹ An hỏi nhỏ khi nhìn vào phòng bệnh.

“Qua đêm nay mà ổn thì có thể chuyển sang phòng bệnh thường.”

“Đứa trẻ tội nghiệp, tuổi còn nhỏ mà đã phải trải qua những điều như thế này... Thật là…”

An Tuế nằm trong lòng bố, nhìn qua cửa kính, thấy một cậu bé đang nằm trên giường bệnh, toàn thân băng bó. Cậu bé nhắm chặt mắt, trên mặt còn có những vết thương đóng vảy, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng rất thanh tú.

Trong căn phòng trắng xóa ấy, chỉ có máy móc lạnh lẽo bầu bạn, trông cậu ta thật cô đơn, khiến trái tim của An Tuế đau nhói.

“Ba ơi, con có thể vào xem anh ấy được không?”

Ba An có chút ngạc nhiên: “Tuế Tuế muốn vào xem anh nhỏ à?”

“Dạ.”

“Nhưng bây giờ không được con nhé, đây là phòng bệnh đặc biệt, chúng ta không thể vào được. Đợi anh nhỏ khỏe lại rồi ba sẽ đưa con đến thăm, chịu không?” Ba An kiên nhẫn giải thích với An Tuế, giọng nói dịu dàng, không có vẻ nghiêm khắc thường ngày.

“Dạ.”

“Tuế Tuế ngoan lắm.”

Ở lại bệnh viện một lúc, ba An dặn dò nhân viên chăm sóc cho Mục Minh Hiên chu đáo, rồi bế An Tuế bằng tay trái, tay phải nắm lấy tay mẹ An, cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Vừa về đến nhà, ông nội An đã vội bước tới, định bế An Tuế nhưng lại đau lưng.

“Ông ơi, Tuế Tuế sẽ nắm tay ông.”

“Được rồi.” Ông nội An đưa tay ra, bàn tay sần sùi nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của An Tuế, ông cháu cùng nhau chậm rãi đi vào phòng khách.