Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Bé Con, Tôi Bắt Quỷ Nghiêm Túc

Chương 3: Chị ơi, cho chị chocolate

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến bệnh viện, nhưng ý định ban đầu của ba An là công ty, ông bỏ việc bế An Tuế vào sảnh lớn.

An Bách Vân cũng làm theo, đi cùng bố mẹ đến viện.

“Anh, anh cũng không đi công ty à?” An Khoảnh Vân ngạc nhiên hỏi.

An Bách Vân khi 22 tuổi đã làm việc tại tập đoàn An Thời được 6 năm, hiện tại đã là phó tổng, mỗi ngày bận rộn không ngơi tay.

“Không đi.”

Ba không đi, anh ta cũng không muốn làm việc khổ sai, lại nói công ty, sao có thể so sánh với Tuế Tuế được, nhỡ đâu bé mà khóc thì làm sao?

An Khoảnh Vân: “…” Làm ông chủ được tùy hứng vậy hả?

Họ đã đặt hẹn trước, đi thẳng vào gặp bác sĩ là được.

"Mọi người đến rồi.” Một ông lão mặc áo blouse trắng cười ha ha chào đón.

“Lão Tưởng, lại phải phiền ông rồi.” Bố An bế An Tuế ngồi trên ghế, mẹ An đứng bên cạnh, anh em An Bách Vân đứng ở cửa không vào.

"Phiền gì chứ, đây là bổn phận của bác sĩ nên làm mà.”

“Cháu chào bác Tưởng ạ.” An Tuế ngoan ngoãn vẫy tay nhỏ.

"Chào An Tuế nhé."

Tưởng Đức Quý thành thạo bắt mạch cho An Tuế, sau đó viết đơn cùng một loạt các xét nghiệm, khi chờ kết quả - thời gian đã trôi qua hơn hai tiếng rưỡi.

Trở lại phòng làm việc, họ giao kết quả xét nghiệm cho Tưởng Đức Quý, mẹ An và bố An chờ bên trong, An Bách Vân bế An Tuế ngồi ở cửa, An Khoảnh Vân lấy bình sữa từ ba lô ra đưa cho bé con.

“Bé ngoan, uống sữa nào.”

“Cảm ơn anh hai.” An Tuế hai tay ôm bình sữa, má phúng phính trông đáng yêu vô cùng, khiến An Khoảnh Vân không nhịn được mà chọc má cậu bé.

Bé cưng nhà cậu thật ngoan, ngoan đến mức khiến ai nấy đều thương.

An Tuế say sưa uống sữa, nhưng ánh mắt lại không rời chị y tá xinh đẹp ở phía trước. Chị y tá mặc đồng phục đang ngồi xổm ở góc tường, hì hục ăn bánh mì.

Cậu bé sớm biết mình có khả năng nhìn thấy những thứ mà người khác không thể thấy, giống như bây giờ, cậu bé thấy được phía sau lưng chị y tá đang cõng một người, hay đúng hơn là quỷ.

Không chỉ vậy, dây tơ hồng lục lạc trên cổ tay cậu bé cũng đang nóng ran, báo hiệu xung quanh có thứ không sạch sẽ.

Thấy y tá rời đi, An Tuế đưa bình sữa cho An Bách Vân: “Anh cả, anh hai ơi, em muốn đi WC.”

“Vậy anh cả (anh hai) đi cùng em nhé?” Cả hai đồng thanh nói.

“Không cần đâu, em tự đi được mà, em tự đi được.” An Tuế trườn xuống đất, bước những bước chân ngắn ngủn chậm rãi về phía đó.

An Bách Vân biết WC ở cuối hành lang, không xa lắm, nên không tiếp tục đề nghị đi cùng mà ngồi trên ghế, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé ấy, sợ rằng có ai đó không chú ý sẽ đυ.ng phải cậu nhỏ.

“Đừng lo, Tuế Tuế ngoan lắm, bé con sẽ không chạy lung tung đâu, hơn nữa chỗ chúng ta ngồi có thể nhìn thấy rõ.” An Khoảnh Vân nghiêng đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé, trong lòng cậu ta hoàn toàn không bình tĩnh như vẻ ngoài. Cậu đã lên kế hoạch rằng nếu năm phút, à không, ba phút mà bé con chưa ra, cậu ta sẽ đi tìm.

An Tuế có vẻ ngoài đáng yêu, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý đến đó, nhưng cậu bé không sợ, cứ thế đi thẳng đến WC.

Vừa rẽ góc, An Tuế đã nhìn thấy chị y tá đang đứng cạnh thùng rác uống nước điên cuồng, trong thùng đã có ba bốn chai rỗng, trông có vẻ đều là do chị ấy uống hết.

An Tuế đứng yên, ghé nhìn nữ quỷ có hình dạng béo ú đang bám vào vai y tá. Nữ quỷ há to miệng lộ ra những chiếc răng sắc nhọn, tham lam hút lấy năng lượng trên cơ thể chị y tá, khi năng lượng bị hút hết, nữ y tá lại bắt đầu trở nên đói khát, ôm bụng tỏ vẻ khó chịu.

Quỷ đói?

Nhưng không thể ra tay ở đây.

“Chị ơi, chị đói không? Cho chị miếng chocolate này.”

Trần Khả Nhân nuốt nước bọt, sau đó ngẩng đầu lên, phát hiện chủ nhân của miếng chocolate là một cậu bé trắng trẻo tròn trịa, cô vội vàng lắc đầu.

“Chị không ăn đâu, của em mà.” Làm sao cô có thể giành đồ ăn bé con được.

An Tuế đưa tay ra lần nữa, đôi mắt đen láy long lanh nhìn cô: “Cho chị nè, em còn nhiều.”

Không thể từ chối vẻ đáng yêu của An Tuế, Trần Khả Nhân ngây ngốc nhận lấy miếng chocolate.

Đến khi cô hoàn hồn lại thì An Tuế đã biến mất.

“Đứa nhỏ này chạy nhanh thật, chị còn chưa cảm ơn mà.”

Nhìn miếng chocolate trong tay, Trần Khả Nhân nuốt nước miếng, bóc lớp giấy gói rồi cho miếng chocolate vào miệng, vừa ăn xong, một luồng ấm nóng lan tỏa từ dạ dày ra khắp cơ thể, khiến cái bụng đói meo của cô không còn cảm thấy rỗng nữa, cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn.

“Kỳ lạ, sao lại no rồi?” Trần Khả Nhân sờ bụng một cách lạ lẫm, cô ăn chocolate chưa bao giờ có hiện tượng này, chẳng lẽ là do cô mua nhầm loại?

“Y tá, y tá.”

“Tôi đây.” Trần Khả Nhân vội vàng chạy tới, cô không biết rằng, cái bóng đen lúc nãy bám trên vai cô đã bị một sợi dây đỏ quấn chặt, co rút lại thành một cục, cái miệng há to bị những sợi dây đỏ khâu kín.

Không lâu sau khi An Tuế trở về, bố mẹ của cậu bé cũng đi ra, trên mặt họ lộ rõ vẻ vui mừng, đặc biệt là bố của An Tuế, ông ôm chầm lấy An Tuế rồi dụi đầu vào má cậu bé.

“Bác sĩ Tưởng nói sức khỏe của con chúng ta đang dần hồi phục, nhưng không được ngưng thuốc.”

“Thật sao?” An Bách Vân nhìn mẹ, hy vọng nhận được lời xác nhận.

Mẹ An gật đầu cười, "Đúng rồi, bác sĩ còn bảo tuần sau không cần đến nữa, đợi đến tuần kế tiếp mà bé con hồi phục tốt, thì chỉ cần đến mỗi tháng một lần thôi."

"Nghe thấy chưa, sau này Tuế Tuế cũng có thể như những đứa trẻ khác rồi." An Bách Vân chọc nhẹ vào cái mũi nhỏ của bé con, cười nhẹ nhàng nói.

Chỉ cần bé con thoải mái là đủ.

An Tuế nắm lấy ngón tay của An Bách Vân áp vào má, cười tươi tắn còn lộ ra cả hàm răng sữa trắng tinh.

Cả gia đình vui vẻ ra khỏi bệnh viện, đến bãi đậu xe, bố An và An Bách Vân phải đi công ty, định chia tay ở đây.

An Khoảnh Vân ôm An Tuế từ tay bố mình vào lòng, còn nắm lấy tay nhỏ của cậu bé: "Bé con, chào bố và anh cả đi."

"Ba, anh cả, tạm biệt, trên đường đi cẩn thận nhé." An Tuế vẫy tay mềm mại nói, đôi mắt to tròn long lanh như quả nho, rất đáng yêu.

"Được rồi, ba biết rồi, ở nhà Tuế Tuế cũng phải ngoan nhé."

"Dạ."

Bố An còn muốn nói gì đó, nhưng bị An Bách Vân kéo đi, cứ nói tiếp như vậy thì hôm nay họ không cần phải đi nữa, cứ trực tiếp về nhà là xong.

An Khoảnh Vân ôm An Tuế cùng mẹ lên xe lái về biệt thự nhà họ An.

Tối hôm đó, khi đêm đã khuya, An Tuế trèo xuống giường, lắc nhẹ chiếc lục lạc trên cổ tay.

Ánh sáng đỏ lóe lên, một con Kỳ Lân toàn thân phủ lửa xuất hiện trên sàn nhà.

"A Kỳ, chúng ta đi thôi."

Áu——

Kỳ Lân thu lại lửa, nằm sấp bên giường, để An Tuế ngồi lên lưng, đợi cậu bé ngồi vững nó mới nhảy vọt lên, bóng dáng biến mất khỏi căn phòng.

Bên cạnh gối, người giấy màu vàng đang lẳng lặng nằm yên, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Khi họ xuất hiện trở lại, họ đã đến dưới tầng nhà của Trần Khả Nhân.

"Ở đây à?"

An Tuế mặt ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phía trên, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, nghi hoặc nhíu mày, miệng lẩm bẩm: "Sao mình lại cảm nhận được khí tức của đại sư huynh nhỉ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »