Chương 11

Hai người đi sâu vào bên trong khu chợ, cách đó không xa có một con sư tử đang lười biếng nằm rạp trên mặt đất, trước mặt nó, bên trên tấm lá xanh có đặt một con thú rất lớn.

Tần Tiểu Ngư không biết đây là loại thú gì, nhưng nàng biết thịt con thú này có thể ăn.

Có lẽ là do bản năng thân thể, cho nên Tần Tiểu Ngư có thể nhận biết được mấy thứ này có ăn được không, mấy thứ này có chứa năng lượng không.

Bên trong dạ dày trống rỗng, phát ra cảm giác khao khát mãnh liệt truyền đến não bộ của cô.

“Ta muốn thứ này.” Tần Tiểu Ngư nói.

“Được, thứ này là của một mình ngươi.” Khác hơi ngẩn người, nhưng vẫn lập tức mua.

Vốn dĩ Tần Tiểu Ngư không biết tại sao hắn lại có phản ứng như vậy, nhưng khi cô nhìn thấy Khác cầm ba đồng vàng mua con mồi kia thì đã lập tức hiểu rõ nguyên nhân.

“Thứ này đắt như vậy sao?”

“Bên trong Thú Nhân cốc, mặc dù là loại con mồi có cấp bậc thấp nhất thì cũng đã có giá ba đồng vàng rồi.” Khác vừa dùng một tay khiêng con thú giống con heo kia lên vừa nói.

“Ta nhớ lần trước có mười lăm đồng vàng thì…”

Một chiến sĩ Hổ tộc đi bên cạnh Khác nhìn Tần Tiểu Ngư một cái, cười nói: “Năm trước tình hình tương đối khó khăn,trong bộ lạc chỉ mua những thứ thức ăn rẻ tiền nhất, mua về một đống lớn, hơn nữa chúng ta còn tự mình đi đào thêm bánh đất, dù gì cũng có thể chống đỡ mà vượt qua”

“Đúng vậy, ngươi đừng xem thường bánh đất, người khác tới đây, chúng ta còn không cho đào đâu, đó là lãnh địa của bộ lạc chúng ta, về sau ngươi thành niên sẽ biết.”

“Năm nay hẳn là có thể vượt qua một cách tốt đẹp, tộc trưởng bảo chúng ta mang 500 đồng vàng theo, chúng ta có thể mua được rất nhiều thịt linh thú.”

“Đúng vậy, năm nay bộ lạc chúng ta có thể sống tốt hơn rồi, các ấu tể cũng sẽ được ăn no một chút.”

“Chúng ta có thể mang rất nhiều rất nhiều, rất nhiều thịt trở về, ngón tay và ngón chân của ta cũng không đếm hết, vui mừng đến mức toàn bộ cả hổ đều choáng váng.”

“Năm nay xem như không cần chịu đói, tiết kiệm một chút, nói không chừng có thể đủ ăn đến năm sau.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi chúng ta không được nhìn thấy nhiều thịt như vậy.”

Các chiến sĩ đều vui vẻ ra mặt, cười tươi đến mức không khép miệng lại được.

Tần Tiểu Ngư càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ: “Khoan đã, mua rất nhiều thịt, vậy... vậy những đồ vật khác thì sao?”

“Ngươi nói thứ gì?” Húc không hiểu nhìn Tần Tiểu Ngư, dàng người cường tráng ở dưới ánh nắng mặt trời có màu sắc rất đẹp.

“Ta nói là còn về nhà ở, chăn, chén và đũa gì đó... thì sao?” Trong lòng Tần Tiểu Ngư có dự cảm không mấy tốt lành.

“Hì hì, mấy thứ kia đâu cần mua làm gì, ấu tể, ngươi đừng để người khác lừa gạt, thức ăn mới là thứ quan trọng nhất. À, đúng rồi, còn cần có muối nữa.”

Húc cười ha hả nắm tay của Tần Tiểu Ngư, hùng hổ đi tới nơi tận cùng bên trong khu chợ: “Đi, ta mang ngươi đi xem rất nhiều đồ ăn ngon.”

Tần Tiểu Ngư có chút nghi hoặc, cũng có chút hiểu rõ.

Đám người bộ lạc Hổ tộc này, cho dù có tiền thì cũng không nghĩ đến việc cải thiện chất lượng cuộc sống.

Nhưng mà điều này cũng hợp lý thôi, vì thiếu thức ăn trong khoảng thời gian dài, nên có lẽ trong mắt của bọn họ, chỉ cần có đủ đồ ăn đã là rất tốt rồi.

Nhưng mà Tần Tiểu Ngư không chấp nhận được điều này, cô không thích ứng nổi với cuộc sống như vậy!