Chương 24

Tần Tiểu Ngư cứ như không còn nhìn thấy cô gái nhỏ thuộc nhân loại vừa mới tới này nữa mà tiếp tục bắt côn trùng cùng với đám ấu tể Hổ tộc.

Rõ ràng trong hai công việc, thì việc cắt cỏ sẽ càng nhẹ nhàng hơn, nhân loại kia lại vội vã chạy tới đào côn trùng như vậy, làm Tần Tiểu Ngư không khỏi âm thầm lưu ý một phen.

Nếu ban đầu cô gái nhỏ kia thực sự không biết điều đó, thì khi đã ra đến ngoài này đối phương phải biết nên chọn công việc nào là dễ dàng hơn mới phải, còn nếu đã biết ngay từ đầu, mà hiện tại cô ta mới chạy đến đây đào đất, vậy thì chuyện này càng có ý vị sâu xa.

Hơn nữa cắt cỏ còn có thể thấy được số lượng, còn đào côn trùng mà không có cảm giác nhạy bén thì cũng chỉ có thể dựa vào may mắn, và hiển nhiên, so với tiểu ấu tể của bộ tộc Tuyết Hổ thì cô gái nhỏ của nhân loại này cũng chỉ có thể dựa vào may mắn.

Mà cái gì gọi là dựa vào may mắn? Đó chính là bắt được một con cũng là bắt, bắt được hai con cũng là bắt, còn có thể cho người ta nhìn vào thì cảm thấy mình đã làm việc rất nỗ lực, rất gian khổ, chỉ là vận may không tốt nên không bắt được nhiều mà thôi.

Khóe miệng Tần Tiểu Ngư hơi hơi cong lên, thu lại ánh mắt, nếu đối phương đã chủ động chạy tới, vậy thì cứ tiếp tục làm việc đi, không một ai có thể thoát khỏi việc phải cần cù lao động dưới tay cô: “Mọi người phải cố lên, buổi tối sẽ căn cứ theo thành quả lao động mà phân chia thức ăn, tổ nào làm việc nhiều nhất thì cũng sẽ nhận được nhiều đồ ăn nhất.”

“Oa!”

Bầu không khí lập tức nóng lên.

Đám tiểu ấu tể của bộ tộc Tuyết Hổ nghe được lời này, động tác trên tay lại càng nhanh nhẹn hơn không ít, hăng say làm việc đến khí thế ngất trời.

Ngược lại với đám ấu tể, biểu cảm trên mặt Mộ Vũ lập tức cứng đờ, lửa giận dần dần dâng cao trong lòng cô ta.

Trước kia mặc kệ cô ta có làm cái gì thì đều được hưởng cùng một loại đãi ngộ với lũ ấu tể tộc Tuyết Hổ ngu xuẩn đó.

Ánh mắt Mộ Vũ hiện lên một tia oán độc, nhưng mà lại phải cố gắng kiềm chế bản thân không được nhìn về phía Tần Tiểu Ngư.

Cô ta vẫn biết ánh mắt thú nhân rất lợi hại, đã ẩn núp ở chỗ này hai năm, cô ta tuyệt đối không thể để bản thân bị bại lộ.

Còn ấu tể Hổ tộc đáng chết này……

Sớm hay muộn gì thì cũng sẽ có ngày cô ta đưa nó đến phòng đấu giá nô ɭệ, để báo thù cho việc diễn ra hôm nay!

Sau khi Mộ Vũ đào được vài cái thì bắt đầu khóc thút tha thút thít.

Trên tay cô ta đều là bùn đất, vành mắt hồng hồng, không bao lâu sau thì từ khóe mắt nhanh chóng trượt xuống một giọt lệ trong suốt.

Đáng tiếc những ấu tể tộc Tuyết Hổ xung quanh chỉ kinh ngạc liếc nhìn cô ta một cái, sau đó lại khí thế ngất trời tiếp tục lao vào bắt côn trùng, hiện tại côn trùng chính là vinh quang, chính là đồ ăn, chính là trứng gà Thải Phượng, tuyệt đối không thể thua.

Nhưng Bưu lại nhíu mày, đi qua rồi hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Ta, tay ta đau.” Mộ Vũ thút thít nói.

“Vậy ngươi hãy qua bên kia cắt cỏ đi.” Bưu nhìn tay cô ta, chỉ là có nhiều hơn một chút bùn đất chứ không có bất kỳ dấu vết sưng đỏ nào thì có chút không vui, vì một việc nhỏ nhặt như vậy mà khóc lóc, còn ảnh hưởng tới thời gian làm việc của hắn.