Chương 28

Tộc trưởng tộc Tuyết Hổ lạnh nhạt nhìn Mộ Vũ một cái, nói: “Tiểu Ngư nói gì với ngươi à?”

“Là, là...”

Mộ Vũ nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của tộc trưởng tộc Tuyết Hổ, không rõ vì sao trong lòng lại có chút hoảng loạn, chỉ cảm thấy nếu mình nói phải, vậy thì ông ấy sẽ lập tức đi tìm Tần Tiểu Ngư, cô ta có chút miễn cưỡng lại giấu đầu lòi đuôi nói: “Là tự ta nghĩ vậy thôi, hẳn là áp lực của Tiểu Ngư sẽ rất lớn, cô ấy lại còn nhỏ như vậy.”

Cô ta cũng không tin, tốt xấu gì thì tộc Tuyết Hổ đã từng là tộc thú nhân mạnh mẽ nhất trong các bộ lạc, hiện tại lại phải lưu lạc đến mức để một ấu tể vừa mới hóa hình dẫn đầu, việc này ở thế giới nhân loại chính là để một đứa trẻ sáu, bảy tuổi quản lý cả một tổ chức, đúng là trò đùa.

“Tiểu Ngư không nói gì với ta cả, cũng không nói là không thích làm người đứng đầu.” Mộ Vũ ngượng ngùng cười.

Tộc trưởng tộc Tuyết Hổ gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy thì ngươi ra ngoài đi.”

Mộ Vũ ngẩn người, cô ta đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, tộc trưởng tộc Tuyết Hổ không có khả năng không nhìn ra được vấn đề, nhưng mà cô ta cũng không dám hỏi lại, chỉ thuận theo lời ông ấy mà lui xuống.

Sau khi cô ta đi rồi, lại có một con hổ to lớn trắng như tuyết trầm ổn đi vào trong lều trại.

Hắn nhìn Mộ Vũ, lại nhìn nhìn tộc trưởng, nói: “Đúng thật là Tiểu Ngư còn quá nhỏ, vì sao tộc trưởng lại muốn để cô nhóc quản những ấu tể đó?”

“Tuy rằng hiện tại tình cảnh của bộ tộc rất gian nan, nhưng chỉ cần mấy lão già chúng ta không chết hết, thì sẽ không để cho các ấu tể gặp phải nguy hiểm. Tiểu Ngư có thể làm tốt, cứ để cho cô nhóc đi làm, là ta tin tưởng nàng.” Viêm bình thản ung dung nói: “Ấu tể kia rất đặc biệt, đôi mắt nàng rất trong trẻo, bên trong đều là ánh sáng, tộc Tuyết Hổ nên có dáng vẻ như thế.”

Khác kinh ngạc, nghĩ đến Tần Tiểu Ngư, đúng thật là trên mặt cô nhóc đều là tươi cười.

Đã rất lâu rồi, tộc Tuyết Hổ không có xuất hiện một ấu tể đặc biệt như vậy, trước đây, sau khi vinh quang của tổ tiên biến mất, lịch sử huy hoàng của tộc Tuyết Hổ cũng chỉ còn có thể tái hiện ở trong những giấc mộng .

Bộ lạc mất đi mồi lửa, năm sau càng không bằng năm trước, trên mặt các ấu tể càng hiếm thấy được nụ cười tươi tắn như vậy.

Khác nghĩ đến đây, lại nghĩ đến tình cảnh thê thảm hiện tại, sắc mặt ảm đạm.

“Sẽ tốt thôi, chúng ta sẽ tìm được mồi lửa.” Khác kiên định nói.

“Tộc Tuyết Hổ sẽ không bị biến mất trong dòng chảy lịch sử.” Viêm đứng lên, bộ lông trắng trên người ông ấy run run, ông ấy nhìn về phía bầu trời xanh thẳm nơi xa.

_________

Sau khi Mộ Vũ rời khỏi nơi ở của lão tộc trưởng thì trong lòng vô cùng tức giận.

Tộc trưởng tộc Tuyết Hổ đúng là lão già lẩm cẩm chẳng thể nói lý, khó trách một bộ lạc vốn giàu có như thế, bây giờ lại rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy.

Trên đường về, cô ta nhìn thấy một chiến sĩ đang xách thức ăn đến gần đây.

A, cô ta quên mất, người kia cũng chẳng phải là chiến sĩ gì, chỉ là một tên tàn phế, cô ta đúng thật là đã bị chọc tức đến mức hồ đồ, một tộc nhân Tuyết Hổ như thế này, dù bắt đi bán thì cũng chỉ là loại nô ɭệ hạ đẳng nhất.

Trong mắt Mộ Vũ hiện lên vẻ khinh thường.

Cô ta nhìn người kia từ từ bước đến, nhoẻn miệng cười, nói: “Ảnh, ngươi lại đến đưa thức ăn cho chúng ta sao, cảm ơn ngươi”