Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Đại Lão Vạn Thú Mê

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Tiểu Ngư nhịn không được bật cười, cô đưa tay xoa cái đầu nho nhỏ lông xù xù của tiểu ấu tể còn chưa hóa hình này: "Các ngươi còn quá nhỏ nên không thể đi cùng ta được, nơi mà chúng ta đi lần này có chút nguy hiểm."

"Ngao~"

Trong mắt của đám tiểu ấu tể chưa hóa hình hiện lên sự mất mát, tia sáng trong mắt cũng đều đã ảm đạm hơn không ít, Tần Tiểu Ngư suy nghĩ rồi lại nói: "Sẽ không có việc gì đâu, nếu như thật sự lấy được thức ăn mang trở về bộ lạc thì tất cả mọi người sẽ đều có phần."

"Ngao!" Đôi mắt của đám tiểu ấu tể phút chốc bừng sáng trở lại.

Tần Tiểu Ngư nắm bắt thời gian và chọn ra những ấu tể có thực lực mạnh mẽ trong đám hổ con đã hóa hình.

Ban nãy cô cũng đã tìm cơ hội để nói qua chuyện của Mộ Vũ với tộc trưởng, còn đưa ra dự tính sẽ mang theo một đám hổ con ra ngoài làm mồi nhử, để cho các chiến sĩ tộc Tuyết Hổ lặng lẽ bám theo phía sau.

Đến khi Tiểu Ngư nói xong, tộc trưởng cùng các chiến sĩ ở đó đã mang khuôn mặt tỉnh bơ không có gì đặc biệt, một đám đều lười biếng và cảm thấy khó hiểu, vì sao phải làm như vậy, dù sao người khác cũng không bắt được đám hổ con.

Cho đến khi nghe Tần Tiểu Ngư nói về chuyện những người đó có thể có vật tư, thì hay thật, nét mặt của cả đám đã lập tức thay đổi 180 độ, nhiệt tình đến mức như hận không thể lập tức xuất phát, thậm chí còn ân cần đưa một phần canh trứng mà Tiểu Ngư đã nấu cho cô.

Tất nhiên vào lúc nãy, khi múc canh chia cho mọi người, Tần Tiểu Ngư cũng đã giả vờ nói qua chuyện muốn dẫn đám hổ con đi đến nơi khác xa một chút, chẳng qua những hổ con khác đang tập trung vào món canh trứng đều xem như không nghe thấy lời này, nhưng không sao, vì cô thấy ánh mắt của Mộ Vũ đã lóe lên một chút, sau khi uống xong canh đã lập tức rời đi, hẳn là cô ta muốn đi báo tin.

Ánh mắt của Tần Tiểu Ngư lướt qua các chiến sĩ đang ngồi trên đất húp canh, cô rất có lòng tin.

Đừng thấy dáng vẻ của các chiến sĩ của tộc Tuyết Hổ này thường ngày lười biếng như vậy, nhưng đi ra ngoài thì lấy một đánh mười cũng không thành vấn đề, muốn bắt được hổ con trên tay bọn họ, vậy thì đi tắm rửa rồi ngủ còn nhanh hơn.

Cho nên, vật tư à, mau đến đây đi...

_________

Lần này Tần Tiểu Ngư dẫn theo đám hổ con đi đến nơi xa hơn.

Từ trước đó cô đã muốn đi đến nơi khác xem thử một chút rồi, vì bên kia có rừng rậm nên biết đâu sẽ có thể tìm được thứ gì đó, không nói cái khác, chỉ cần tìm được dây leo cũng tốt, như vậy thì các tộc nhân sẽ không cần phải dùng những mảnh da thú để chứa đồ vật nữa.

Một hàng hổ con đi theo phía sau Tần Tiểu Ngư, chúng nhìn mọi thứ xung quanh đầy mới mẻ, tất cả ấu tể chưa từng đi đến bên này vì bình thường các chiến sĩ trong bộ tộc vừa nhìn thấy các ấu tể ra ngoài là sẽ lập tức lao đến kéo trở về.

"Tiểu Ngư, tộc trưởng sẽ đồng ý chứ?" Mộ Vũ đã chạy đến bên cạnh cô.

Cô ta mỉm cười thật tươi, đôi mắt tựa như biết nói, đặc biệt là khi cô ta sẵn sàng chủ động lấy lòng mọi người, thì càng đẹp đến không thể cưỡng lại được.

Tần Tiểu Ngư nhìn cô ta một cái rồi nói: "Khác nói cỏ ở bên này mọc nhiều và mềm hơn, nên ta cũng đã nói như vậy với tộc trưởng."
« Chương TrướcChương Tiếp »