Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Đại Lão Vạn Thú Mê

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đúng vậy, những người này đối với chiến sĩ tộc Tuyết Hổ mà nói chỉ là những kẻ yếu ớt, nhưng nếu mang ra ngoài thì cũng là một tay chiến đấu tốt, quả thật có thể bán lấy tiền.

Khác vội vàng bảo những chiến sĩ còn lại đến trói đám người kia: "Đi, mang họ về bộ lạc."

Tần Tiểu Ngư cũng không vội vàng, dù sao cho dù tạm thời không bán được đám người này thì những người thân của họ chắc chắn cũng sẽ đến chuộc người, cô thà chịu mất thêm chút thời gian chứ không muốn để người khác có cơ hội xen vào làm trung gian mua bán.

Vốn dĩ nhóm Tiểu Ngư dự định khi trở về bộ lạc là sẽ phải mang theo đám người kia về cùng, nhưng vận mệnh xem như không tệ, sau khi bọn họ truyền đạt yêu cầu muốn đòi tiền chuộc thì người ở bên phía đối phương đã nhanh chóng mang ba rương đồng vàng đến đây.

Nhưng mà bọn họ không dám trực tiếp đối mặt với thành viên tộc Tuyết Hổ, vì sợ không những không chuộc được người mà bản thân cùng tiền chuộc cũng bị bắt gọn theo, nên chỉ dám trao đổi thông qua thủy tinh cầu chuyên dùng để liên lạc.

Ngay cả khi những người này đến để giao dịch thì họ cũng chỉ cưỡi ở trên ma sủng rồi đem rương chứa đồng vàng vứt xuống, quan trọng là nếu phát hiện ra có bất kỳ chỗ nào không thích hợp là họ sẽ lập tức bỏ chạy ngay.

Khác nhìn cách cư xử hẹp hòi của bọn họ, nhìn thế nào cũng thấy hành động của những người này đều không vừa mắt.

Bọn họ trông giống Hổ không có chữ tín sao?

Trên cả cái đại lục này cũng chưa từng nghe nói có con hổ nào lật lọng đúng không?

"Được rồi, cứ đứng ở nơi đó đi, các ngươi đừng nhúc nhích." Thanh âm có chút hoảng sợ tử trong thủy tinh liên lạc truyền đến, có lẽ người ở bên kia đã nhìn thấy bọn họ.

Một đám đại lão hổ như vậy, quả thật là rất dọa người, nhất là khi danh tiếng hiển hách của tộc Tuyết Hổ đã sớm truyền đi khắp đại lục.

"Được rồi, người của các ngươi đang ở đây, tiền chuộc đâu?" Khác híp mắt, tỏ vẻ nguy hiểm nói.

"Tiền của ngươi đây, ngươi phải đồng ý là sẽ thả người ra." Người ngồi ở trên lưng yêu sủng run rẩy thả rương chứa đồng vàng xuống.

Ba rương đồng vàng này gần như là phải gom tất cả gia sản của bọn họ, nếu không phải do các lão sư đều đã bị bắt thì bọn họ cũng không dám tự ý lấy hết tiền của tất cả mọi người ra.

Về phần không lấy ra...

Loại chuyện này từ đầu đến cuối bọn họ cũng không nghĩ tới, chỉ nghĩ nơi này là một trong những nơi nguy hiểm nhất cả đại lục, nếu không có sự dẫn dắt của các lão sư mà chỉ dựa vào các học đồ ma pháp và đệ tử của đại kỵ sĩ như bọn họ thì hẳn là mọi người sẽ đều phải chết ở đây.

Tuy nhiên, số tiền này cũng không phải không thể lấy ra, bởi vì sớm hay muộn thì bọn họ cũng sẽ khiến cho đám quý tộc phải nôn ra gấp bội, dù sao nếu không phải do bọn người kia cung cấp tin tức sai thì bọn họ cũng sẽ không bị bắt được, còn phải bỏ ra nhiều đồng vàng như vậy chuộc người.

Khác nhìn ba rương đồng vàng ở trước mắt, hắn hơi nhíu mày nhìn lại, vốn dĩ hắn muốn ra giá ba mươi đồng vàng là đã có thể chuộc được những người này, nhưng Tiểu Ngư lại nhất định đòi ba rương đồng vàng, cho nên hắn liền nghe theo, không ngờ sau khi đối phương do dự một chút thì thật sự đã đồng ý.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ bộ lạc của mình có thể kiếm được nhiều đồng vàng như vậy.

Trong lòng Khác đang cuộn trào mãnh liệt nhưng trên mặt lại tỏ ra rất bình tĩnh và nghiêm túc, các hổ thành niên khác thì không được bình tĩnh như vậy, nhất là sau khi Khác mở rương chứa đồng vàng ra, hơi thở của bọn họ phút chốc cũng trở nên dồn dập hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »