Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Đại Lão Vạn Thú Mê

Chương 48

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tộc Tuyết Hổ thật sự rất nghiêm túc đối với việc chiến đấu và đối với đồng vàng thì lại càng nghiêm túc hơn.

Khác vung tay lên, mang theo tộc nhân kiểm tra ba rương đồng vàng thật kỹ, sau khi phát hiện không có vấn đề gì thì hắn mới cho người ôm lấy rương rồi thả người.

Tên học đồ ma pháp ngồi trên lưng ma điểu lúc này cũng đã thả lỏng được một chút, người được thả ra là tốt rồi, được thả là tốt rồi, có trời mới biết, hắn ta sợ những tên thú nhân man di này nhận được đồng vàng rồi vẫn không chịu thả người tới mức nào, cũng may uy tín của tộc Tuyết Hổ vẫn có thể tin được.

Còn việc một đám người trần trụi bị trói ở phía dưới kia, hắn chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, đã cận kề với giây phút sống chết rồi thì còn để ý đến có quần áo hay không làm gì.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy các chiến sĩ của tộc Tuyết Hổ đã rời đi, thì hắn ta đã lập tức hạ cánh xuống khoác một tấm áo choàng ma pháp lên cho lão sư của mình.

Tóm lại, đám người bọn họ đã lãng phí rất nhiều thời gian ở địa bàn của tộc Tuyết Hổ, cuối cùng còn bị thiệt hại ba rương đồng vàng, lúc này mới có thể vừa khóc lóc vừa rời khỏi lãnh địa của tộc Tuyết Hổ này, thậm chí còn tỏ vẻ không bao giờ sẽ đến đây thêm lần nào nữa, vứt bà nó cái tộc Tuyết Hổ kia đi, chuyển mục tiêu qua mai phục tộc Cự Hùng cũng không thảm đến như vậy.

Các chiến sĩ tộc Tuyết Hổ đã thuận lợi lấy được đồng vàng thì lập tức quay trở về.

Lúc trước, vì đảm bảo an toàn của đám hổ con nên phần lớn các chiến sĩ đã đưa những ấu tể của mình quay trở về bộ lạc trước, chỉ còn để lại một bộ phận nhỏ các chiến sĩ ở lại áp giải đám người kia, đổi lấy tiền chuộc.

Như vậy cũng tốt, tránh được việc bọn họ phải mất công mang người ra ngoài bán.

"Không ngờ lại đổi được nhiều đồng vàng như vậy."

"May mà có Tiểu Ngư ở đó, kiên trì đòi ba rương đồng vàng, lúc nãy suýt nữa thì đội trưởng đã nói là ba mươi đồng vàng rồi”

"Đúng rồi, ấu tể đó thật sự rất có năng lực, không hổ danh là hổ con của tộc Tuyết Hổ chúng ta!"

"Ha ha ha...."

Đoàn người mang theo tâm tình vui sướиɠ trở về, cả đời của bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều đồng vàng như vậy, nên tâm tình lúc này vô cùng kích động.

Khi đám người Tần Tiểu Ngư vẫn đang đi tới thì đột nhiên có một chiến sĩ thành niên tăng tốc, bước nhanh hơn rồi biến mất, một lúc sau khi hắn quay trở lại thì trên tay đã xách theo năm Địa Tinh.

"Bọn chúng đang lén trộm thức ăn của chúng ta." Chiến sĩ tộc Tuyết Hổ nhìn mấy Địa Tinh kia bằng ánh mắt chết chóc, nói.

Lúc này tất cả thành viên của tộc Tuyết Hổ đều đã nổi giận.

Bình thường bọn họ vẫn luôn rất coi trọng thức ăn, ai dám động vào thì phải gϊếŧ chết.

Năm con Địa Tinh run rẩy dưới móng vuốt sắc bén, hung ác của tộc Tuyết Hổ, bọn chúng hoảng sợ túm lấy quần áo của chính mình: "Đại... đại nhân, chúng ta chỉ là... quá đói bụng."

Tần Tiểu Ngư nhìn quần áo rách nát trên thân đám Địa Tinh, cả đám đều đói đến mức gầy nhom, ốm yếu, đã đến mức như vậy mà còn sợ bị tộc Tuyết Hổ cướp bóc, xem ra danh tiếng chủng tộc của bọn cô ở bên ngoài đã rất kém.

Nhưng mà điều này cũng không gây ảnh hưởng đến suy tính bắt người về làm ruộng của cô.

"Nhìn chúng cũng không tệ lắm." Tần Tiểu Ngư nói.

"Địa Tinh không phải loại tốt lành gì, chúng rất xảo quyệt, sẽ lừa gạt người khác" Chiến sĩ Hổ tộc chỉ vào Địa Tinh rồi nói cho Tần Tiểu Ngư biết.

Nghe xong lời này, bên trong con mắt to tròn của đám Địa Tinh đều đã ngập nước, tuyệt vọng và đau khổ giống như gặp phải thần chết, có thể đoán được ở nơi khác bọn chúng cũng bị đối xử tương tự như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »