Chương 50

Lão Khắc nước mắt lưng tròng bị chiến sĩ tộc Tuyết Hổ xách ở trong tay, cũng không dám động một chút nào.

Tộc nhân của hắn vốn dĩ có tới hai trăm năm mươi người, chẳng qua trên đường lưu lạc từ Tây đại lục đến bên này đã bị chết cùng phân tán hết nên chỉ còn lại năm người bọn họ, trăm triệu không nghĩ tới, cuối cùng năm người bọn họ lại bị tộc Tuyết Hổ bắt được.

Thật ra tộc Tuyết Hổ không phải là một bộ tộc hung tàn, nếu không đám Địa Tinh bọn họ cũng đã không bất chấp đường xá hiểm trở, cố ý từ phía Tây đại lục cách xa ngàn dặm chạy đến địa bàn của bộ lạc Tuyết Hổ để kiếm cơm, nếu không hỏi thăm rõ ràng từ trước thì sao bọn họ dám bén mảng tới.

Nhưng mà, bên trong truyền thừa từ các thế hệ trước không phải nói rằng tộc Tuyết Hổ chưa bao giờ từng nuôi nô ɭệ sao? Sao hiện giờ bọn họ lại bị bắt đi làm nô ɭệ?

Nhưng mà, có thể giữ được tính mạng đã là quá tốt rồi, dù sao thì tộc nhân tộc Tuyết Hổ còn tưởng rằng đây là lần đầu bọn họ ăn trộm đất, nếu mà để đối phương biết chuyện bọn họ đã ăn vụng ở chỗ này một tháng rồi, chỉ sợ là sẽ bị đánh chết đúng không?

Lão Khắc chỉ cần nghĩ như vậy thôi cũng đã tự mình dọa chết chính mình rồi.

Những con Địa Tinh khác thì không bình tĩnh được như vậy, một đám đều bị dọa đến sắp ngất đi.

Lúc này Tần Tiểu Ngư cũng không vội nói chuyện với đám Địa Tinh, cứ để chúng bị dọa mới tốt, sợ hãi thì mới không có gan dám gây ra chuyện gì, cô âm thầm đánh giá đám Địa Tinh này, trong lòng đã có tính toán tốt, có thể sử dụng thì giữ lại làm công, nếu không thể dùng thì ném bọn chúng ra khỏi lãnh địa của tộc Tuyết Hổ là được.

Dù sao cũng không có một thành viên nào trong tộc Tuyết Hổ chịu đựng được việc người khác ăn ké cơm nhà mình mà không có tác dụng gì.

Nhưng mà đúng thật là loại chủng tộc này sống hơi thảm.

Cứ là Địa Tinh, Chu Nho, Người Lùn, Nhân Ngư, Điểu Nhân trên cả cái đại lục này, thì ai bắt được chính là nô ɭệ của người đó, là giống loài có bị đánh chết cũng không ai quan tâm.

Địa Tinh còn tốt, sinh sản nhanh, còn có thể nhìn thấy ở khắp nơi trên thế giới, Nhân Ngư đều đã bị dọa đến trốn vào biển sâu không ra, Điểu Nhân càng là không biết đã trốn đi đâu.

Muốn nói bọn họ có điểm gì giống nhau thì đó chính là sức chiến đấu nhỏ yếu.

Nhưng mà, ngay cả tộc Tuyết Hổ có sức chiến đấu mạnh mẽ mà còn có người dám tính kế, vậy thì không cần phải nói đến những giống loài không có sức chiến đấu kia, chúng đều được coi như đồ ăn, ai nhặt được thì chính là đồ ăn của nhà đó.

Mấu chốt là ở đây có khế ước bằng ma pháp tồn tại, bọn chúng có muốn chạy cũng không chạy đâu cho thoát.

Đương nhiên, khế ước bằng ma pháp cũng thường được dùng ở trên Nhân Ngư cùng Điểu Nhân, loại Địa Tinh này mà dám chạy thì đánh chết cũng đều không đau lòng, tiếp tục đi bắt Địa Tinh ở nơi khác là được.

Cũng chính là vì nguyên nhân như thế nên loài Địa Tinh rất giỏi chạy trốn, nếu như không có chút bản lĩnh thì thật đúng là sẽ không tìm thấy được bọn chúng.

Dù sao tình hình chính là như vậy, nhóm Địa Tinh này vẫn nên biết điều, thành thật bán mình làm công kiếm cơm ăn đi thì hơn.

Tộc Tuyết Hổ vốn không nuôi nô ɭệ, nhưng mà nếu năm con Địa Tinh này biết "yêu nghề kính nghiệp", nguyện ý phụng hiến cả đời để làm việc ở lãnh địa bộ lạc Tuyết Hổ thì bọn họ vẫn rất hoan nghênh!