Chương 7

Miệng vết thương kia hẳn là do ma thú tạo thành, bởi vì trong đám con mồi họ mới săn trở về, Tần Tiểu Ngư nhìn thấy một con thú có thân hình rất lớn, nhìn thoáng qua đã biết rất khó bắt được.

“Tộc trưởng, hôm nay người của thương hội đen đã tới đây.” Một Hổ tộc ở lại giữ nhà tiến lên báo cáo.

“Cầm mấy thứ này đem bán cho bọn họ trước đi, nhìn xem có thể bán được bao nhiêu.” Tộc trưởng im lặng một lúc rồi lên tiếng phân phó.

Tần Tiểu Ngư nhìn quanh một lúc thì phát hiện có một ánh mắt sắc bén lia tới, nhưng khi ánh mắt kia nhìn vào Tần Tiểu Ngư thì lập tức trở nên hiền hòa.

“Là đứa bé hoá hình ngày hôm qua à? Có lẽ là đói bụng rồi, cho nó chút đồ ăn đi, đứa bé đáng thương.” Ông ấy dịu dàng và hiền từ nói.

“Không phải, tộc trưởng, đây là đứa bé hoá hình vào ngày hôm nay.” Một hổ tộc thành niên nghiêm túc nói.

“Vậy sao? Ta nhớ rõ ràng là ngày hôm qua mà.”

“Là hôm nay, vừa rồi ta mới nhìn thấy nàng đi ra từ trong ấu động, nhưng mà trong bộ lạc không có thức ăn, có lẽ thật sự bị đói bụng.”

“Ta nói nàng là đứa bé ngày hôm qua mà, rõ ràng là ngươi nhớ nhầm.”

“Vâng vâng vâng, tộc trưởng, là ngài thắng.”

“Hổ trẻ tuổi à, ngươi phải nhớ cho thật rõ các đứa bé mới được, trong bộ lạc còn rất ít hổ con…”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Tần Tiểu Ngư im lặng.

Ông ấy, ông ấy…

Tộc trưởng, ông ấy là bị bệnh đãng trí của người già sao?!

Đột nhiên, một suy nghĩ táo bạo nảy sinh trong đầu Tần Tiểu Ngư.

Cô cười tủm tỉm đi về hướng tộc trưởng: “Tộc trưởng, ta muốn dùng đồ vật để đổi lấy ma thú kia của các chiến sĩ.”

Lúc này tộc trưởng đã biến hình thành một lão hổ lớn, chiến sĩ vừa mới dìu ông đến lều trại nghỉ ngơi đã đi ra ngoài.

Ông ấy ngước đôi mắt hổ tròn tròn lên, nói: “Đi đi.”

Một ấu tể nho nhỏ thì có thể có cái gì trao đổi, có lẽ chỉ là muốn lấy chút đồ vật để chơi đùa thôi.

Viêm thu móng vuốt lại, đặt đầu to tựa lên chân, tiếp tục ngủ.

Sau khi được tộc trưởng cho phép, Tần Tiểu Ngư lập tức cầm theo túi, đi tới bên cạnh con ma thú vừa mới được các chiến sĩ săn gϊếŧ mang về.

Cô đưa mắt nhìn các chiến sĩ ở xung quanh, rồi đi tới bên cạnh chiến sĩ dẫn đầu, đưa túi tiền trong tay qua cho hắn: “Tộc trưởng bảo ta lại đây đổi đồ, đây là một nghìn đồng vàng, ta muốn dùng để đổi con ma thú kia.”

“Cái gì?” Khác còn cho rằng nhóc hổ con mới rời khỏi ấu động này đói bụng nên lại đây tìm đồ ăn, nên hắn vừa định lấy bánh đất của mình ra đưa cho nó, thì đột nhiên, không kịp có chút đề phòng, đã nghe được tin tức như vậy.

“Đồng vàng.” Tần Tiểu Ngư đưa túi đựng đồng vàng qua.

Khác nửa tin nửa ngờ nhận lấy chiếc túi, mở ra nhìn thử, sau đó là ngơ ngác cả người.

Đây là đồng vàng?

Nhiều đồng vàng như vậy, nửa đời của hắn còn chưa từng được nhìn thấy.

Trước kia từng có tộc nhân đi tới phía nam xa xôi làm việc, nguyên một năm cũng chỉ cầm về được hai đồng vàng.

Nhiều như vậy, nhiều như vậy…

Hắn hoàn toàn không biết một nghìn đồng vàng là bao nhiêu, nhưng mà trên tay thực sự có rất nhiều, rất nhiều đó.

“Ngươi, ngươi, ngươi lấy từ đâu ra?” Khác khϊếp sợ nhìn Tần Tiểu Ngư, có chút run rẩy hỏi.

“Đây là năng lực của ta.” Tần Tiểu Ngư im lặng một chút rồi lại lên tiếng.