Chương 16: Trụ cột trong nhà (2)

Nhị Hoa Tử khẽ nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương ngẩng đầu, giải thích: "Cha, người đừng nghe nãy đại ca nói bừa, con nào dám cãi nương a? Không hề có chuyện đó, con, cái kia, con cảm thấy phân gia mà không chia cho bọn con một ít thịt, có chút hơi quá đáng a."

"À, không chia thịt cho mấy người, mấy người liền chạy tới nhà náo loạn đúng không? Còn gọi tới nhà một đám người xem náo nhiệt cùng, không ngại mất mặt hả? Ta thấy con da mặt cũng thật dày, không khác gì mấy người cởϊ qυầи treo cổ tự tử hết, chết cũng không biết xấu hổ!"

Bị cha mắng một trận, mặt Nhị Hoa Tử đỏ bừng, vội vàng xin lỗi nói: "Cha, con sai rồi, con hứa lần sau sẽ không tái phạm."

"Mấy lời thừa thãi ta không muốn nghe, nhanh chóng mang vợ mình về nhà đi! Về sau còn dám đến đây gây sự, xem ta có đánh gãy chân con hay không!"

"Dạ dạ dạ, con đi ngay..."

Không đợi Nhị Hoa Tử nói xong, cô vợ anh ta không vui, xụ mặt xuống nói: "Đi cái gì mà đi? Thịt chó kia còn chưa chia cho chúng ta? Sao mà đi được?"

"Đúng thế!" Lưu Đại Mỹ một lòng chỉ nghĩ đến ăn ké thịt, hướng Nhị Hoa Tử châm ngòi, "Tôi biết tôi không nên nói chuyện này, nhưng thật sự cha anh căn bản không coi anh là con trai mình mà, ngay cả chút thịt đều không chia cho anh, anh cũng không cần thiết nhận ông ấy làm cha..."

Nhị Hoa Tử cau mày, "Cô nói linh tinh gì thế? Cái gì cũng không biết thì đừng có mà ở đây ăn nói hàm hồ, vừa nãy nương tôi nói chả sai, cô lảng vảng ở nơi này làm gì? Nhà tôi không chia thịt, liên qua rắm gì đến cô?"

Không nghĩ tới anh ta sẽ quay đầu công kích chính mình, Lưu Đại Mỹ ngẩn người, "Tôi, tôi không phải là đang nói giúp nhà mấy người sao? Giúp mấy người cũng sai à?"

"Ai cần cô giúp? Tôi thấy cô không sinh được con trai, bị mẹ chồng ghét bỏ đi, nên mới suốt ngày rảnh rỗi đến chạy đến nhà tôi, xem vào việc người khác! Việc nhà chúng tôi không cần cô quản, quản tốt bản thân mình đi!"

Lưu Đại Mỹ bị mắng đến cả khuôn mặt đỏ bừng, "Anh! Anh,...."

Nhị Hoa Tử lười phản ứng với nàng ta, kéo lấy tay vợ mình, "Đi về! Nhìn hôm nay náo thành dạng gì rồi, anh đã nói là đừng đến gây sự mà."

Hiếm khi thấy chồng mình trở thành cái dáng vẻ này, Hoàng Nguyệt Châu còn chưa hồi phục tinh thần đã bị chồng mình kéo về, mãi khi tới nhà mới tỉnh táo hất tay anh ta.

"Anh làm cái gì thế? Vừa rồi sao tự nhiên lại mắng Đại Mỹ?"

Hỏi xong, cô ta nhíu mày, "Anh sợ cha mình thế sao? Thật không hiểu nổi, đến cùng là anh sợ ông ấy cái gì? Ông ấy có thể xuống giường thì có làm sao? Nhìn cái dáng vẻ kia, anh thật sự cho rằng ông ấy có thể đánh mình chắc? Em thấy hai cái chân ông ấy còn không thể cử động đâu."

"Cha anh có thể xuống giường, anh cao hứng! Anh vui lòng bị cha giáo huấn."

Nói đến đây, khóe môi Nhị Hoa Tử không khỏi giương cao, "Không ngờ cha đã xuống được giường. Trước đó, mấy bác sĩ đều nói cha anh không thể nào cử động được... Ai da, ngày mai phải đi qua thăm cha một chuyến mới được, còn phải chuẩn bị ít quà biếu cha nữa chứ."

"Đầu óc anh bị hư rồi à? Bọn họ đến một miếng thịt cũng không cho chúng ta, anh còn mang đồ sang biếu ông ta làm gì?"

"Đưa một ít thì có sao? Đó là cha anh! Mấy năm trước mất mùa, nếu không nhờ cha, anh sớm đã chết đói!" Nhị Hoa Tử nói.

Hoàng Nguyệt Châu dường như bị anh ta chọc cho tức chết, nặng nề "Hừ" một tiếng, "Cha anh nếu thật sự tốt với anh như vậy thì vừa rồi đã chia thịt cho chúng ta!"

Nhớ đến mùi thịt thơm, cô ta nuốt nước bọt, sau đó tức giận dậm chân, "Cha nương anh cùng mấy cái đệ đệ kia đều không phải người tốt, anh cũng thế, chỉ biết khi dễ tôi."

Nói xong, cô ta thở phì phò chạy về phòng, đóng sầm cửa.

**

Khương gia, Thẩm Tố Nga đuổi toàn bộ thôn dân vây xem đi, đóng cửa lại.

"Cha, người có thể dùng quải trượng đi lại từ khi nào thế?" Tứ Hải Tử vẫn chưa hết kinh ngạc, nhìn cha mình từ trên xuống dưới, "Mấy năm trước, con định làm quải trượng cho cha để chống, người không phải nói eo không có sức, không có cách nào chống gậy được sao?"

Khương Khánh Sơn nhìn thoáng qua Tiểu Linh Bảo, cười nói: "Ăn thịt chó xong, ta bỗng nhiên cảm thấy toàn thân tràn đày khí lực! ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ do thịt chó này quá bổ dưỡng đi!"

Ba anh em họ nghe xong cảm thán liên tục, "Ai nha! Trước đây từng nghe nói qua thịt chó hoang rất bổ, không nghĩ tới nó lại bổ dưỡng thế này."

Nói xong, mấy người bọn họ vội vàng trở về phòng ăn tiếp thịt chó.

Tam Lỗi Tử nhìn cha mình một lúc, lại quay đầu nhìn về phía em gái bên cạnh, thầm nghĩ nhất định là công lao của bé con. Nương đúng là đã nhặt được thần tiên nhỏ về nhà mà!