Chương 37: Cùng anh hai lên trấn (2)

Nhị Hoa Tử híp mắt, cảm thấy đây là bát mì ngon nhất anh ta từng ăn, ngày trước, anh ta từng đi chợ ăn nhưng hương vị hoàn toàn không thể so sánh với bát mì trước mắt.

Anh ta ăn xong một miếng, lại lập tức gắp miếng thứ hai, không thèm thổi để bớt nóng đã cho luôn vào miệng ăn, bỏng đến mức anh ta phải hít một hơi lạnh.

"Tê... Ăn ngon, nương, người nấu mì ngon quá!"

Thẩm Tố Nga cười nói: "Con ăn chậm thôi, kẻo lại bỏng."

"Mì này chắc chắn còn ngon hơn cả mì Phú Cường a, sợi mì mềm và dai ngon quá." Nhị Hoa Tử ăn sạch bát mì, canh cũng húp không thừa một giọt.

Nhắm mắt thưởng thức mùi vị của mì, anh cầm chén, đũa đặt lên bếp, nói: "Nương, con đi đây! Người yên tâm, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, mang bột mì về cho người."

"Mau đi đi..."

Thẩm Tố Nga vừa mới khoát tay áo thì bên ngoài đã vang lên một giọng nói của trẻ con, ngọt ngào: “Nương, Linh Bảo đi cùng anh hai.”

Trong phút chốc, cả hai người trong phòng bếp đều hướng mắt nhìn về phía bé, "Hả?"

Nhị Hoa Tử sửng sốt không đến hai giây, đôi mắt khẽ cong, cười cười hỏi bé con: "Linh Bảo muốn cùng anh hai đi chơi phải không?"

"Dạ!" Bé con gật đầu, "Đi chơi, đi chơi~"

Thẩm Tố Nga vội vàng bước tới, "Linh Bảo, anh hai con không phải là đi chơi, nó đi lên trấn mua đồ, con không thể đi được, nó không có thời gian chăm sóc con đâu a."

"Linh Bảo không cần người chăm sóc, nương yên tâm, con lớn rồi, con có thể tự chăm sóc bản thân!"

Nhị Hoa Tử cảm thấy bé con Linh Bảo thật đáng yêu, không chỉ xinh xắn mà còn thấy bé thực sự có khả năng mang đến may mắn cho mọi người.

"Nương, Linh Bảo mấy ngày nay chỉ ở trong phòng không có bạn chơi, chi bằng để con đưa em ấy đi chơi một chút đi?"

"Chuyện này..." Thẩm Tố Nga do dự, "Con cẩn thận không lạc mất em đấy."

"Con không đáng tin đến vậy sao? Linh Bảo là quả tim nhỏ của cha nương, con nhất định sẽ không để em ấy đi lạc đâu."

Vừa dứt lười, giống như mới nghĩ đến điều gì đó, anh ta nói tiếp: "Đúng rồi! Nếu mua bột mì xong còn thừa chút tiền, con sẽ mua cho Linh Bảo ít kẹo mạch nha ăn được không ạ? Con nhớ phía nam đầu ngõ Cung Tiêu Xã có sạp hàng bán kẹo, là nơi rất nhiều trẻ con hay tụ tập, Linh Bảo khẳng định cũng rất muốn đến đó."

Thẩm Tố Nga nghĩ mấy ngày nay tuyết rơi, trẻ con đều ở trong nhà ít khi nào ra ngoài, Linh Bảo không có bạn chơi, quả thật rất nhàm chán.

Suy nghĩ một hồi, bà đồng ý: "Vậy được, con nhớ để ý Linh Bảo dấy, nếu em gái con mất một cọng tóc nào, ta đánh chết con."

Nhị Hoa Tử phải liên tục cam đoan, mẹ anh ta mới rốt cục giao Linh Bảo giao cho anh ta chăm sóc.

**

Trước khi tiễn Linh Bảo đi, Thẩm Tố Nga bỗng nhiên ôm chặt Linh Bảo, nói "Đợi nương một lát", sau đó vội vã chạy vào nhà, lấy hai củ khoai lang cuối cùng mà trước đó bà đã giấu đi, dùng giấy dầu gói kỹ càng, nhét vào trong túi áo, túi quần của Linh Bảo.

Mới sáng nay, bà nấu mì xong liền đưa cho Linh Bao một bát mì lớn, gần như toàn là mì không có mấy nước lèo, nhìn bé con ăn hết sạch.

Lúc này, lại sợ Linh Bảo trên đường đi đói bụng, sau khi nhét xong hai củ khoai, bà đưa bé thêm hai đồng, "Con cầm lấy mua ít đồ ăn ngon, đừng để mình bị đói."

Nhị Hoa Tử đứng một bên cười nói: "Nương, người đối xử với con gái thật khác với con trai a."

Thẩm Tố Nga vỗ đầu anh ta, "Ta còn đối xử với con không tốt sao? Khi con còn bé, trong nhà có đúng một cái bánh ngô, ta đều không ăn, để cho mấy anh em con ăn hết."

"Con biết, ai nha, con đây chỉ là nói đùa một chút thôi mà."

"Được rồi, các con nhanh lên xe ngồi đi."

Nhị Hoa Tử nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Linh Bảo, đi thẳng về phía xe ngựa đội sản xuất, trả cho tài xế bảy xu rồi lên xe. Xe ngựa chờ một lúc cho mọi người lên đông đủ, cuối cùng người đánh xe vung roi hô "Giá...", xe liền bắt đầu tiến về phía trước.

Thôn dân ngồi trong xe tò mò nhìn Linh Bảo, đùa giỡn nói với Nhị Hoa Tử: "Cậu cùng vợ cậu không phải không thích đứa bé này hay sao? Sao hôm nay lại mang nó đi lên trấn? Không phải là định trộm đem người vứt đi đấy chứ?"