Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Thiên Kim Toàn Năng, Cô Trở Thành Công Chúa Nhỏ Được Mọi Người Cưng Chiều

Chương 17:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Khải không hiểu cũng không muốn hiểu, nhưng chỉ cần vừa nhớ tới cảm giác cơ thể mất khống chế như vừa nãy, cậu ta cảm thấy cả người đều rét run.

Tần Sanh… Cô căn bản không phải là người!

“Hiểu… Đã hiểu.” Cậu ta run rẩy trả lời, vừa dứt lời cũng không thèm quan tâm đến đám đàn em đang trợn mắt há mồm của mình, xoay người một cái liền rời đi giống như đang chạy trốn.

Này liền… Xong rồi?

Đám học sinh vốn dĩ đang dừng chân chuẩn bị xem một hồi trò hay lại theo bản năng mà xoa xoa hai mắt của mình, chỉ cảm thấy thế giới này thật kỳ lạ.

Bọn họ không tự giác mà nhìn qua phía Tần Sanh.

Chỉ thấy lưng cô gái vẫn thẳng tắp, trên mặt là vẫn vô cảm như thường lệ, mà khi bọn họ đối diện với đôi mắt của cô, trong lòng mọi người lại đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ lạ.

Tần Sanh, dường như không giống với trước kia.

“Tôi nói này Nghiên Nghiên, thím hai của cậu có phải hiểu lầm mối quan hệ giữa cậu với Tần Sanh hay không?” Một hồi lâu sau Ninh Vũ Đồng mới hồi phục tinh thần lại, cô ta có chút hoảng hốt hỏi.

Tần Sanh và Tần Nghiên Xu một người là nữ thần hoa khôi mà trường học công nhận, một người là con cưng nhà trời của nhà họ Tần, tuy cùng ở trong một ban, lại ít tiếp xúc với nhau, ngay cả nói chuyện cũng không quá hai câu.

Thím hai của Tần Nghiên Xu sao lại ra mặt giúp Tần Sanh vậy?

Nhất định là nghĩ sai rồi!

Tần Nghiên Xu cũng rất muốn tin là Cố Nguyệt Minh nghĩ sai rồi, nhưng trong lòng cô ta có một âm thanh mơ hồ nói với bản thân, không phải là như thế.

Cố Nguyệt Minh đối với cô ta đúng là không tồi, nhưng trước nay vẫn là khách sáo nhiều hơn thân mật, Cố Nguyệt Minh như vậy, ngay cả Tần Nghiên Xu cũng chưa từng thấy qua.

Ánh mắt của Tần Nghiên Xu đảo qua khuôn mặt của Cố Nguyệt Minh và Tần Sanh, đột nhiên, ánh mắt cô ta cứng lại.

Hai người này… Sao lại giống nhau như thế?

Trong lòng không khỏi dâng lên sự hoảng loạn, trước khi kịp suy nghĩ rõ ràng, Tần Nghiên Xu đã theo bản năng chạy tới phía trước vài bước, duỗi tay ôm lấy cánh tay của Cố Nguyệt Minh.

“Thím hai, sao ngài tới trường học mà không nói cho cháu, còn chạy tới nơi này?” Tần Nghiên Xu nghiêng đầu nhìn Cố Nguyệt Minh, nụ cười vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn.

Lúc này Cố Nguyệt Minh mới chú ý tới Tần Nghiên Xu cũng ở bên này, bà ấy miễn cưỡng dời tầm mắt từ trên người Tần Sanh trở về, cười với Tần Nghiên Xu: “Thím hai chỉ là đi ngang qua, thuận đường tiến vào nhìn xem, không nghĩ tới vừa lúc liền gặp có người bắt nạt… Vị bạn học này.”

Nụ cười của Tần Nghiên Xu mang theo chút ngượng ngùng: “Đã làm phiền thím hai ra mặt cho bạn học của cháu rồi.”

Thoáng tăng thêm mấy chữ “Bạn học của cháu”, Tần Sanh ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, vừa lúc Tần Nghiên Xu cũng đang nhìn cô.

Nụ cười đó phải nói như thế nào đây, nó mang theo chút thù địch và khıêυ khí©h không rõ ràng.

Tần Sanh khẽ thở dài, thu hồi ánh mắt.

Liền nghe Tần Nghiên Xu tiếp tục nói: “Nhưng sợ là lần này thím hai giúp sai người rồi, Tần Sanh cậu ta đánh nhau lợi hại lắm, còn nổi tiếng ở trường Trung học số 1 bọn cháu đó, ngay cả đám người Trần Khải cũng căn bản không phải là đối thủ của cậu ta.”

Tần Nghiên Xu vốn tưởng rằng Cố Nguyệt Minh ít nhiều gì cũng sẽ lộ ra chút không vui, ai ngờ cô ta vừa dứt lời thì ánh mắt của Cố Nguyệt Minh lại sáng lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »