Chương 25:

[Trời, tay không bẻ thước dạy học gì đó cũng quá dữ rồi, mẹ ơi con cong rồi!]

[Oa, đây là nụ cười thần tiên gì vậy, sao lại có thể đẹp như thế, tôi muốn báo nguy, cô gái này phạm quy rồi!]

[Khó trách Tần Nghiên Xu cũng nhịn không được mà thổ lộ, đến lượt tôi, là trực tiếp đẩy ngã rồi!]

[Lầu trên chậm một bước rồi, em gái đã ở trong lòng ngực tôi]

[Cứ như vậy mà dám nói cô ấy quyến rũ Bùi Vũ Vọng, sợ sợ, cầu em gái quyến rũ tôi, mạng của anh trai cũng cho em luôn!]

[…]

Vừa đến giờ tan học, cửa sổ bên ngoài lớp 1 đã bị chen chúc kín mít, đều là người nghe danh tới xem Tần Sanh.

Chỉ tiếc, Tần Sanh đã lấy áo khoác che đầu, ngủ.

Vết thương của cô chưa lành, chỉ có ngủ nhiều một chút mới có thể bổ sung một chút tinh thần.

Mọi người chỉ có thể thất vọng mà trở về.

Sự náo nhiệt kéo dài đến giữa trưa, bên ngoài phòng học lớp 1 cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Tần Sanh bị một ngón tay chọc tỉnh, cô kéo áo khoác xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Có việc gì?”

Cô gái nhỏ mới vừa tỉnh ngủ, con ngươi chứa sương mù, nhìn người qua đôi mắt mơ màng, vài phần mê mang vài phần hồn nhiên, khác biệt với bộ dạng ngầu lòi của buổi sáng.

Mặt Hạ Thiên không tự giác mà ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Bạn học Tần, nên ăn cơm trưa.”

Tần Sanh phát ngốc vài giây, chợt hoàn hồn.

Cơm vẫn phải ăn.

Nhưng, cô không không có thẻ trường.

Tần Sanh nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn nữ sinh bên cạnh, thương lượng với cô ấy: “Có thể cho tôi mượn thẻ trường dùng một chút được không?”

Hạ Thiên sửng sốt chừng sáu bảy giây, bỗng nhiên hoàn hồn, dùng sức gật đầu: “Đương nhiên có thể!”

Nữ thần mượn thẻ trường của cô ấy, như vậy có nghĩa cô ấy có thể cùng nhau ăn cơm với nữ thần phải không?!

Hạ Thiên chỉ cảm thấy niềm vui đến thật bất ngờ, cô ấy có chút không chịu nổi!

Đang nghĩ ngợi, Tần Sanh đưa điện thoại di động tới trước mặt cô ấy, nói: “Thêm WeChat đi, chốc lát nữa sẽ chuyển tiền cơm cho cậu.”

Hạ Thiên đang muốn nói “Không cần mượn, tôi mời cậu: “… Được.”

Mặc kệ, cứ thêm WeChat trước rồi nói.

Trước đây mỗi ngày nhà họ Bùi đều có người chuyên đưa cơm cho Bùi Vũ Vọng, cũng sẽ thuận tiện mang một phần cho Tần Sanh, bởi vậy cô gần như không tới nhà ăn để ăn cơm.

Cũng bởi vậy việc hôm nay cô đến đây đã gây ra xôn xao không nhỏ.

Lớp 12, lớp 10 lớp 11, rất nhiều người đều đang lén lút nhìn hoặc là công khai nhìn cô.

Tần Sanh không quan tâm, chỉ tập trung ăn cơm.

Hạ Thiên ngồi đối diện, cũng lén nhìn cô.

Cô gái nhỏ ăn uống rất duyên dáng và tao nhã, nhưng thần kỳ thay, đồ ăn trên mâm lại giảm dần với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Hạ Thiên còn chưa phản ứng lại, liền thấy cô gái đã buông đũa.

“Ăn… Ăn xong rồi?” Hạ Thiên phục hồi tinh thần lại.

Tần Sanh “Ừm” một tiếng, nhưng không rời đi: “Cậu cứ từ từ ăn.”

Nói xong liền dựa vào lưng ghế chơi trò chơi.

Trò chơi là vương giả, là tựa game hiện tại đang được người trẻ tuổi chơi rất nhiều.

Trò chơi này đã ra mắt nhiều năm, trước khi Tần Sanh ngủ say đã từng chơi một thời gian, hiện tại lại lần nữa chơi tiếp mà thôi.

Chỉ là bởi vì hai năm không chơi, ngượng tay là một chuyện, nhưng trong trò chơi lại ra mắt thêm rất nhiều anh hùng mới.

Ví dụ như Dao ở đối diện.

Tần Sanh chọn anh hùng cấp nhập môn Hậu Nghệ, cô từng chơi qua vài lần, cũng xem như quen thuộc.