Chương 26:

Xoay người một cái liền tránh khỏi chiêu thức khống chế ở đối diện, quay người một lại ra chiêu bắn trúng trợ thủ đối diện.

Cô vừa đi về phía trước vừa kích hoạt kỹ năng tăng tốc, đang muốn tấn công, liền nhìn thấy một con nai con chân ngắn nhỏ chạy đi rồi.

Tần Sanh: “???”

Bên dưới góc trái nhảy ra một cái khung thoại.

[Phong Hành (Trang Chu): Một Hậu Nghệ lại dùng chiêu cuối tấn công Dao, chẳng lẽ ngốc à]

[Phong Hành (Trang Chu): Quả nhiên, mười tên Hậu Nghệ thì hết chín tên chơi gà]

Tần Sanh: “…”

Một loạt tiếng cười “Ha ha ha” đúng lúc vang lên, theo sát là tiếng cười nhạo mơ hồ quen thuộc: “Tần Sanh này cũng quá cùi bắp rồi! Cậu nhìn đồng đội của cậu cũng không nhịn nổi kìa.”

Tần Sanh: “…”

Cô vừa điều khiển tướng lùi về sau, vừa quay lại nhìn.

Ồ, là đứa con trai xui xẻo của cô giáo Ôn, Tống Ngôn Chi.

Tần Sanh liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục chơi game.

Tống Ngôn Chi lại không an phận, ồn ào không để yên.

“Dao có thể xem là con tướng khó bị gϊếŧ nhất trong Vương giả, cậu đuổi theo nó làm gì?”

“Đúng đúng đúng, lên đi, bắt nó bắt nó!”

“Người đâu, mau lui lại lui lui!”

“Chết tiệt, đường dưới còn có người đang chơi mạt chược! Cậu chạy mau!”

Tần Sanh:… Ồn muốn chết.

Cô dứt khoát mang tai nghe, thật yên tĩnh.

Tống Ngôn chi: “…”

Theo một tiếng “Victory” vang lên, Tần Sanh rời khỏi giao diện trò chơi, đang chuẩn bị cất điện thoại, một số điện thoại bất ngờ gọi đến.

Tần Sanh nhìn màn hình, lại lần nữa mang lên tai nghe.

“Nói.”

Một chữ, dập tắt toàn bộ lòng nhiệt tình của Chư Tây Nguyên ở trong nôi, anh ta mếu máo, nói tới chuyện chính.

“Lão đại, tôi vừa nhận được tin tức nói hôm nay có một buổi đấu giá ở khách sạn Tinh Lan của An Thành, trong danh sách đấu giá có Bồi Nguyên Thảo.”

“Lúc này tôi phái người đi cũng không kịp, cô xem cô có thời gian không, nếu có thì tự mình đi một chuyến?”

Tần Sanh: “Đã biết.”

Dứt lời, ngắt điện thoại.

Chư Tây Nguyên: “…”

Cũng, cực kỳ vô tình.

Bồi Nguyên Thảo sao…

Đầu ngón tay trắng nõn thon dài của Tần Sanh gõ nhẹ mặt bàn, ngẩng đầu: “Buổi chiều giúp tôi xin nghỉ với cô giáo Ôn.”

Hạ Thiên ngẩn người, lúc này mới ý thức được cô đang nói chuyện với mình, vội vàng gật đầu: “Ừ ừ.”

Tần Sanh gật đầu với cô ấy, đứng dậy rời đi.

Tống Ngôn Chi vừa định hỏi một câu cậu muốn làm gì: “…”

Cậu ta nghĩ nghĩ, dứt khoát không ăn cơm nữa, ba bước cũng làm hai bước đuổi theo.

“Đi theo tôi làm gì?” Tần Sanh nhìn Tống Ngôn Chi ở bên cạnh không rời mình một bước, bước chân dừng một chút, hỏi cậu ta.

Tống Ngôn Chi đúng lý hợp tình: “Mẹ tôi dặn tôi phải chăm sóc cậu nhiều hơn!”

Tần Sanh liếc mắt nhìn cơ thể nhỏ nhắn của cậu ta, vô cảm nói: “Chiều cao 173cm, cân nặng 52kg.”

Chỉ nhiêu đó, mà muốn chăm sóc cô?

Tống Ngôn Chi nghe hiểu ý của cô, tức đến mức dậm chân: “Tôi mới mười tám, tôi còn có thể cao lên!”

Tần Sanh: “Ồ.”

Tống Ngôn Chi: “…”

Nhưng trở lại chuyện chính: “Cậu rốt cuộc muốn đi làm gì, hiện tại tin tức cậu bị đuổi khỏi nhà họ Bùi đã bị lan truyền khắp nơi, không biết có bao nhiêu người đang lén lút chờ xem chuyện cười của cậu, cậu bớt chạy tới chạy lui ở bên ngoài.”

Không phải Tống Ngôn Chi lo lắng suông.

Tuy cậu ta mới chuyển đến trường Trung học số 1 An Thành không bao lâu, nhưng cũng nghe nói qua Tần Tuyết Hoa không có việc gì liền thích mang theo Tần Sanh đi tham gia tiệc rượu, cô lại còn xinh đẹp, trong giới quý tộc An Thành không biết có bao nhiêu người đang nhắm vào cô.