Chương 24: Lại làm chim nhỏ trà xanh

Edit: Manh Manh

Phượng Sâm sớm đã quen với việc bản thân bị trói buộc bởi dây xích. Tuy rằng dây xích kia rất nhỏ, không có ảnh hưởng gì đến cậu nhưng vẫn đem lại cảm giác bị trói buộc, rất thiếu tự do.

Dù sao cậu là chim mà không được bay lượn tự do trên không trung thì rất thương tâm luôn ý.

“Vù.. Ta là một bé chim nhỏ vui sướиɠ ——“

Được cởi bỏ dây xích, Phượng Sâm lập tức không áp được tâm trạng hưng phấn, dùng hết tài hoa suốt đời của bản thân làm một bài thơ.

Tháng chạp u ám không thể thu

Thập phần cao hứng ba phần tẫn

Vân sơn phía chân trời hai từ từ.

Chim nhỏ không biết nơi nào lạc

Trước mắt vô hạn đăng lâm ý

Chuyện gì bay lượn không tự do.

Tiếng chim hót tràn ngập vui sướиɠ vang lên trong rừng, Phượng Sâm chọn cái cây nhìn đẹp mắt nhất để nghỉ chân, nội tâm còn khen bài thơ mình làm thật là hay.

Ta quả thực rất tài giỏi luôn, ai có thể nghĩ bài thơ hay như này là do ta viết ra chứ.

Phượng Sâm vô cùng đắc ý, đọc đi đọc lại bài thơ mấy lần nữa, đúng là càng đọc càng thấy hay.

Linh lực bị Yến Bắc Linh phong ấn đã khôi phục, cậu lại đang cao hứng, lúc hót không tự giác thêm vào một chút linh lực, làm cho mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

“Chim ở đâu hót vậy? Xướng tiểu khúc còn rất dễ nghe.” Vài vị đệ tử vừa vặn từ ngoại môn quay về, thời điểm đi qua khu rừng nghỉ chân còn được nghe chim nhỏ ngẫu hứng sáng tác.

Đệ tử đứng ở bên cạnh nhét điểm tâm vào trong miệng, giọng nói mơ hồ không rõ. “Nghe kỹ hình như âm thanh phát ra ở hướng kia á.”

Hắn vỗ vỗ tay, phủi vụn điểm tâm mấy cái, giương giọng nói. “Đi đi đi, đi qua đó xem một chút.”

Mấy người xô xô đẩy đẩy đi vào trong rừng, Vô Cực Tông cũng giống với các tông môn khác, đều giải một thứ bột trắng trắng ở bên ngoài.

Hiện giờ là thời điểm yêu quái hoành hành, bột trắng này có thể đuổi bọn chúng đi, bảo vệ các đệ tử tông môn.

Thứ bột này rất hữu dụng, nhưng cũng đuổi hết mấy động vật bình thường trong núi đi mất. Ngày thường trong rừng cây đều yên tĩnh mười phần.

Chính vì thế mà sự việc chim hót líu lo trong tông môn bọn họ đã rất lâu rồi chưa được nghe thấy.

Ngày xưa, các loài chim tước cũng không dám hót lớn tiếng như vậy, cơ hồ thấy người là chạy mất, đến mặt chim còn chưa được nhìn thấy, chỉ có thể từ xa xa nhìn màu sắc cùng hình dáng của chúng.

Phượng Sâm phi thường cao hứng, tiếng hót cũng đủ vang dội, mấy đệ tử kia không tốn chút sức đã tìm thấy vị trí của cậu.

Kha Quân là người ăn điểm tâm, hắn đứng ở đằng trước, ngửa đầu nhìn một chút liền thấy bóng dáng chim nhỏ qua lá cây.

Phượng Sâm đương nhiên có thể cảm nhận được đám người kia đi về phía mình, cậu thu nhỏ âm thanh, duỗi dài cổ nhìn đám người Kha Quân đứng dưới gốc cây.

Đoàn người thấy chim nhỏ ở trên cây không bài xích họ, Kha Quân hưng phấn đi xung quanh gốc cây để nhìn rõ người chim nhỏ. "Các ngươi mau lại nhìn, chim nhỏ này thật có linh tính."

Lương Chiêu cầm bánh đường trong tay nhét vào miệng. Ánh mắt nhìn qua chim nhỏ đang ngóc cổ quan sát bọn họ, không chút để ý nói. "Con chim này có khi nào là cái bẫy của Yêu tộc hay không? Không quá hai ngày ngươi sẽ bị chim nhỏ này ăn chỉ còn lại bộ xương."

Phượng Sâm bởi vì điểm tâm ngọt trong tay Lương Chiêu mà chú ý hắn nhiều hơn một chút, ai ngờ cái tên mặt người dạ thú này vừa mở miệng đã hủy đi thanh danh của cậu.

Ta phi! Làm như cậu thèm lắm ý!!!

Phượng Sâm lập tức không cam lòng bị yếu thế mắng lại. "Đợi lát nữa mấy món trên tay ngươi đều bị rơi xuống đất, tất cả đều không ăn được nữa. Tức chết ngươi!"

Lương Chiêu nghe ngữ khí này của chim nhỏ liền biết là đang mắng hắn. Hắn tức giận nói. "Ngươi nhìn xem, nó nghe hiểu tiếng người, lại còn mắng ta, làm sao có thể là chim tốt được?"

Kha Quân mới không quản nhiều như vậy, Lương Chiêu bị chim nhỏ mắng đơn thuần là do hắn không quản được miệng mình. Kha Quân sớm biết tính hắn, quay ra nói chuyện với người khác. "Chim nhỏ này không có ý đồ xấu, hôm nay trước khi ra cửa ta cố ý tính một quẻ."

Kha Quân vừa nhắc đến việc xem bói, Lương Chiêu liền không nói thêm gì nữa. Rốt cuộc tính đến bối phận, Kha Quân có thể gọi Cung Tứ Dật một tiếng sư thúc tổ.

Sư thúc tổ của Kha Quân là ai? Vị đó chính là đại năng của Tu Chân giới, không có mấy ai dám trêu chọc. Tuy mắt Cung Tứ Dật không nhìn được nhưng không ai dám lôi việc này ra cười nhạo.

Trước Phượng Sâm có nghe được một lời nói ở nhân gian ---- ai dám chọc nhà tiên tri, một ngày nào đó không biết bản thân chết như thế nào.

Kha Quân có thiên phú rất cao, tuy không phải đồ đệ của Cung Tứ Dật, nhưng nếu sư phụ hắn có gì không biết liền chạy đi hỏi Cung Tứ Dật, cũng coi như là nửa đồ đệ.

Nếu Kha Quân dám tính sai quẻ, người đầu tiên tức giận chính là sư thúc tổ của hắn.

Kết quả quẻ lần này chắc không xấu lắm, nếu không Kha Quân cũng không thảnh thơi như bây giờ. Nếu tính ra quẻ hạ hạ, nhất định hắn sẽ không bước ra khỏi cửa tông môn.

Vì thể Lương Chiêu không khuyên can Kha Quân nữa, hắn ăn miếng bánh ngọt hàm hồ nói. "Tuỳ ngươi, ngươi nhìn mà làm."

Bằng hữu tốt nhất của mình không có ý kiến gì, Kha Quân vui sướиɠ mà vươn tay về phía Phương Sâm. Bọn họ chỉ là mấy tu sĩ vừa bước vào Kim Đan kỳ, không có bất kì uy hϊếp gì với Phượng Sâm. Cậu liền an tâm nhảy vào lòng bàn tay Kha Quân.

Trước đó Phượng Sâm cũng vừa bước vào Kim Đan, theo lý thuyết tu vi sẽ không tiến bộ quá nhanh. Nhưng hiện giờ ngay cả khi cậu hô hấp, linh khí đều chạy đến nội đan của cậu giúp cậu tu luyện.

Làm cho người người ghen tị đỏ cả mắt.

Đoạn thời gian trước cậu không được ăn no ngủ kĩ nên tu vi tăng trưởng có chút chậm, nhưng hai ngày nay đi theo Yến Bắc Linh du sơn ngọa thủy thế mà tu vi tăng trưởng chóng mặt.

Hiện giờ đã bước vào Kim Đan đại viên mãn, ít ngày nữa có thể trở thành tu sĩ Nguyên Anh rồi. Vì thể với đám người này, dù cậu có bị đánh lén thì vẫn bình yên vô sự đi ra được.

"Trời ơi, là một con chim nhỏ xinh đẹp a." Kha Quân cẩn thận phủng cậu trong lòng bàn tay, sợ mình làm ra hành động sai lầm gì khiến chim nhỏ bị thương.

Trừ Lương Chiêu thì vài người cũng sôi nổi vây quanh lại, đánh giá chim nhỏ từ trên xuống dưới, từ trái qua phải một phen.

"Nó có mấy cọng lông lóe ra kim quang, ta chưa từng gặp qua chim nào như này luôn."

"Đúng vậy, màu lông đỏ này thật là xinh đẹp, so với màu lông chim khổng tước mà ta nuôi còn đẹp hơn."

Vài người mồm năm miệng mười mà nghị luận, lời nói toàn là lời khen với Phượng Sâm, cái này làm cho cậu kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, không chút chột dạ tiếp nhận những lời khen này.

"Lương Chiêu, ngươi mau lại đây nhìn xem. Bé chim này thật thích hợp để nuôi làm sủng vật." Kha Quân duỗi tay hướng cậu về phía Lương Chiêu.

Ngữ khí Lương Chiêu có chút khinh thường. "Nó thì có cái gì đẹp? Không phải chỉ là một con chim thôi sao?"

Ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn nghe lời Kha Quân ngoan ngoãn đi tới nhìn chim nhỏ mấy cái. Mọi người nghe hắn nói thế thì tự giác nhường chỗ đứng bên cạnh Kha Quân cho hắn.

"Ai ai ai, đừng chạy, đừng chạy!" Lương Chiêu vừa đi lại gần, Phượng Sâm liền nhảy lên trên người hắn.

Việc này làm cho Kha Quân hoảng sợ, may mắn chim nhỏ không phải bị dọa chạy mất, nó mới ở chỗ bọn họ chưa được bao lâu mà.

Trong lòng Kha Quân còn chút sợ hãi, vỗ ngực nói. "Làm ta sợ gần chết, ta còn tưởng vừa nãy ngươi nói nó hai câu, bây giờ ngươi lại gần cái làm cho bé chim bị dọa chạy mất. Nó mới bao lớn, còn thích ngươi như vậy, ngươi đừng trưng ra bộ mặt khó chịu ấy chứ."

Lương Chiêu tức giận đến mức gân xanh trên trán giựt giựt. "Cái gì ta cũng chưa làm."

"Đúng đúng." Kha Quan lười so đo cùng cái người xấu tính này, lực chú ý lại bay đến người Phượng Sâm.

Lúc này mới phát hiện Phượng Sâm trong lúc bọn họ nói chuyện đã lặng lẽ đi lại gần điểm tâm trong tay Lương Chiêu, còn dí sát vào ngửi ngửi, làm ra bộ dáng hưởng thụ.

A! Chính là mùi vị này! Thoạt nhìn ăn cũng rất ngon!

Lương Chiêu không thể nhìn được nữa. "Ta nói mà, tâm cơ con chim này rất thâm trầm, rõ ràng là có ý xấu tiếp cận chúng ta."

"Lương Chiêu ngươi nói cái gì vậy, bé chim nhỏ như vậy làm gì có mấy cái tâm cơ như ngươi nói." Kha Quân lập tức phản bác.

Phượng Sâm khen ngợi gật gật đầu, dùng cánh nhỏ chỉ chỉ điểm tâm ngọt ở ngay trước mặt, sau đó lại chỉ vào miệng của mình, hướng đến Kha Quân bày tỏ ý muốn ăn cái món bánh này.

Cử chỉ đáng yêu này làm cho người xem bật cười.

"Trời đất, chim nhỏ này thật thông minh."

"Mau mau, Lương Chiêu. Ngươi bẻ hai miếng nhỏ cho nó đi, chim nhỏ này thì có thể có ý xấu gì, tiếp cận xú tiểu tử như ngươi còn không phải mắt mù hay sao?"

Mọi người sôi nổi kinh ngạc cảm thán, hận không thể tự mình nuôi dưỡng bé chim nhỏ này.

"Lăn qua một bên, đây là đồ của ta." Lương Chiêu tức giận giấu điểm tâm ra phía sau, không muốn bố thí cho con chim này một chút nào hết.

Hắn vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ của Phượng Sâm lập tức suy sụp, đôi mắt rũ xuống, bộ dáng thương tâm đến mức khóc ra tiếng.

Tâm can Kha Quân liền mềm xuống, cướp điểm tâm từ trong tay Lương Chiêu, bẻ nhỏ đưa đến trước mặt chim nhỏ.

Còn chưa tính Phượng Sâm được ăn điểm tâm, cậu còn cố tình lộ ra vẻ mặt đắc ý, ở trước mặt Lương Chiêu vặn vẹo mông nhỏ dùng sức khoe khoang, chọc cho mọi người một trận bật cười.

"Đáng yêu quá, so với ngươi thì nó khiến người khác vui vẻ hơn nhiều." Kha Quân nén cười, lại bẻ một khối điểm tâm đưa đến bên miệng Phượng Sân, một bên hướng đến Lương Chiêu trêu chọc.

"Đó là của ta!"

"Đây là của ta vừa mới cho ngươi xong."

"Ngươi cũng vừa nói là ngươi cho ta, ngươi còn cướp lại để cho nó..." Lương Chiêu có chút ủy khuất.

Kha Quân liền mặc kệ, điểm tâm này là do hắn mua, vừa nãy muốn chạy vào trong rừng tìm chim nhỏ nên tiện tay nhét vào trong lòng Lương Chiêu.

Kết quả hiện tại điểm tâm liền được đem đến cho con chim nhỏ trà xanh này, đây là chuyện nghịch lý gì chứ.

Lương Chiêu tức giận đuổi chim nhỏ. "Đi đi đi, đừng ăn ở trên tay của ta, đi chỗ khác mà ăn."

Phượng Sâm bị Lương Chiêu đuổi liền bay lên, dừng lại ở trên đầu Kha Quân, cố tình làm ra bộ dáng cô đơn buồn tủi, làm cho mọi người vô cùng thương tiếc.

"Nó chỉ là bé chim còn nhỏ, ngươi sao lại so đo với nó làm gì." Kha Quân đứng gần nhất liền trừng mắt nhìn Lương Chiêu một cái, chỉ trích nói.

"Đó là vấn đề của ta sao?" Lương Chiêu tức giận trừng mắt liếc nhìn Phượng Sâm, phát hiện cậu đưa lưng về phía mọi người, hướng đến hắn lộ ra vẻ khıêυ khí©h.

Mọi người đều đứng ở phía sau Kha Quân nên không nhìn thấy, tự nhiên bộ dáng khıêυ khí©h này chỉ có Lương Chiêu nhìn thấy. Cố tình hắn nói còn không ai tin, đều cảm thấy hắn đang nói xấu cho con chim chết tiệt kia.

Lửa giận của Lương Chiêu bốc lên, hắn duỗi tay bắt lấy chim nhỏ càn rỡ. "Ta không tin hôm nay ta không thể đem ngươi biến thành chim nướng!"

~~~~~~~

Kha Quân: "Ngươi không được bắt nạt chim nhỏ."

Lương Chiêu ủy khuất. "Ngươi thích nó hơn ta sao?"

Phượng Sâm: "Pi pi pi pi, pi." (Đương nhiên rồi, ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp của ta chứ. Không một ai!!!)

Lương Chiêu: "Cút!"

~~~~~~~

Manh sẽ cố gắng hai ngày ít nhất 1 chương ạ. Hôm nào rảnh sẽ ra liên tục cho mọi người nhé! Đánh giá, bình luận cùng theo dõi để tiếp thêm động lực cho Manh nha! Moaz!