Chương 32: Chim nhỏ dẫn đường

Edit: Manh Manh

Hiệu ứng cầu treo quả thực không sai.

Cho dù Phượng Sâm biết rằng với năng lực của bản thân thì không cần ai hỗ trợ cũng có thể né tránh được. Nhưng khi thấy Yến Bắc Linh phá nát mấy khúc gỗ rồi ôm cậu vào ngực, thật sự là bùng nổ cảm giác an toàn!

Cậu ôm lấy cánh tay Yến Bắc Linh, cảm động đến mức rơi nước mắt nói. “Trời ơi, huhuhu tiên tử ngươi làm sao biết ta đang gặp nguy hiểm để đến đây cứu ta. Ta cảm động quá đi mất!”

“Ngươi kêu lớn tiếng như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó.” Yến Bắc Linh ý vị không rõ nói.

Phượng Sâm chột dạ nhìn loạn khắp nơi, cuối cùng không chống được sự rung động trong lòng, lại nhão nhão dính dính dán lại gần.

Ai có thể cự tuyệt một người hoàn hảo như tiên tử chứ, vừa quan tâm đến cậu, lớn lên còn đẹp như thần tiên….

Dù sao thì Phượng Sâm không cự tuyệt được, cậu còn vẫy đuôi chạy đi vuốt mông ngựa nữa cơ…

Cậu tuyên bố: Tiên tử chính là tu sĩ tuyệt vời nhất giới Tu Chân.

Đoạn Thanh Sương thấy chim không có việc gì, vội vàng dừng bước. Vận khí của Chung Nam Tiêu lại không tốt như vậy, bởi vì bước chân chạy quá vội không kịp phanh lại nên cứ như vậy xuất hiện trước mặt Yến Bắc Linh.

Yến Bắc Linh còn đang muốn nói hai câu với sư huynh, nhưng lại nghĩ đến việc cấm địa quan trọng hơn, chỉ liếc mắt nhìn Chung Nam Tiêu đang chột dạ rồi bay về cổng vào cấm địa.

Khúc Ninh thấy Yến Bắc Linh vừa mở phong ấn xong đã bay đi mất, làm chậm trễ thời gian mọi người đi vào cấm địa. Khúc Ninh vẫn muốn duy trì quan hệ bên ngoài nên ngoài cười nhưng trong không cười phái đệ tử phía sau đi thăm dò. "Ngươi đi xem có chuyện gì?"

Không phải chỉ là một con chim thôi sao? Đến nỗi phải để bụng như vậy?

Huyền Sương Kiếm treo bên hông Khúc Ninh nghe được suy nghĩ trong lòng hắn liền bất mãn phát ra âm thanh vù vù.

Khúc Ninh cho rằng thanh kiếm nôn nóng muốn gặp lại cố nhân, cho nên mới không kiên nhẫn như vậy. Hắn dơ tay xẹt qua thân kiếm, muốn an ủi nó một chút, rồi sau đó lại đưa nó vào trong vỏ kiếm.

Tiểu đệ tử kia vừa định đồng ý chạy đi xem xét tình hình thì Yến Bắc Linh đã trở lại, trong ngực còn ôm chim nhỏ có bộ dáng loạn thất bát tao.

Lần trước Khúc Ninh bàn chuyện với Yến Bắc Linh không thuận lợi, lúc gần đi còn bị Phượng Sâm mắng một trận, lúc này thấy cả hai cùng xuất hiện ngay cả tươi cười cũng không giữ nổi, đáy mắt đầy sự bực bội.

Hắn không quên hướng tới Yến Bắc Linh châm chọc hai câu. "Yến tông chủ thật là, mới rời xa chim nhỏ này một lúc đã không chịu được. Mới nghe nó kêu hai tiếng đã vội vàng đuổi theo, có thể nói là phu thê tình thâm nha."

Yến Bắc Linh căn bản không để chút khıêυ khí©h này vào trong mắt, không cho Khúc Ninh chút ánh mắt nào nói. "Tự nhiên là so ra vẫn kém sự thâm tình của Khúc các chủ dành cho kiếm hiệp đạo lữ."

Những ai có chút địa vị ở Tu Chân giới đều biết hai năm trước ở Phục Hi Các truyền ra một sự kiện. Khúc các chủ tâm cao khí ngạo nhìn trúng một nữ tử có thiên phú cao ở nhân gian, nàng tự mình tu luyện đến Luyện Hư kỳ mà không gia nhập bất kì tông môn nào.

Nghe nói Khúc Ninh đối với nàng ấy là nhất kiến chung tình vừa gặp đã thương, hắn nổi lên tâm tư muốn đem nàng về tông môn của mình. Còn nói hắn vừa mới nổi lên chút tâm tư với nữ tử đã thả ra tin tức muốn làm lễ hợp tịch với nàng.

Kết quả người mà hắn say mê đến thần hồn điên đảo lại là một nam nhân, cũng là người quen của Khúc Ninh nhiều năm về trước, lúc hắn vẫn còn sống ở dưới núi chưa bắt đầu tu luyện.

Lần này thì tốt rồi, người trong lòng là nam tử, lại còn là đối thủ một mất một còn nhiều năm trước, lễ hợp tịch được chuẩn bị vô cùng long trọng như đang chê cười vào mặt hắn.

Đổi lại là người khác, sự việc nhiều năm về trước hẳn đã quên nhưng Khúc Ninh lại là người thù dai, sự việc râu ria nhỏ xíu cũng phải trả thù cho bằng được. Vị này còn là đối thủ một mất một còn nhiều năm trước của hắn.

Hiện tại Khúc Ninh muốn trả thù nhưng vị nhân gia kia lại hướng đến hắn làm nũng, hắn lập tức không xuống tay được.

Khúc Ninh thầm phỉ nhổ bản thân trầm mê vào sắc đẹp, cuối cùng không nhẫn tâm đành cùng vị kia đánh một trận nhất đao lưỡng đoạn, không phân thắng bại.

Sau khi việc này phát sinh, Khúc Ninh ỷ vào bản thân là các chủ của Phục Hi Các, hạ lệnh niêm phong lại tin tức. Mấy người ở tông môn khác ít nhiều cũng nghe được chút tin tức nhưng đợi mãi vẫn không thấy lễ hợp tịch diễn ra nên không ai dám nói gì.

Hiện giờ sự bình tĩnh của Khúc Ninh đã bị Yến Bắc Linh phá vỡ.

Khúc Ninh ghét nhất là những người nhắc đến chuyện cũ này với hắn, bất chấp Yến Bắc Linh có là tu sĩ Đại Thừa kỳ, dơ tay rút Huyền Sương Kiếm ra khỏi vỏ.

Ba vị phá bỏ phong ấn còn lại cũng không gấp, hận không thể lấy hạt dưa ra ngồi cắn xem náo loạn. Cuối cùng vẫn là người của Vô Cực Tông tiến lên ngăn cản mới yên ổn lại.

Tuy nói Từ Ngọc Thành được xem như quản sự của Vô Cực Tông, bất quá chỉ là danh hiệu mà Cung Tứ Dật cấp cho. Nếu không có Cung Tứ Dật ở sau chống lưng, hắn cũng không dám đến trước mặt Khúc Ninh nói cái gì.

Khúc Ninh nể mặt Cung Tứ Dật, hừ lạnh một tiếng, thu kiếm trở về.

Một phen náo loạn qua đi, năm người phá vỡ phong ấn đi đằng trước, các đệ tử phía sau không dám tụt lại nhắm mắt theo đuôi đi vào cấm địa.

Mọi người không một ai phát hiện ra, vết nứt cấm địa mở ra cho bọn họ đi vào đang dùng tốc độ thong thả mà khép lại.

**_**

Chim nhỏ theo Yến Bắc Linh vào bên trong không cảm thấy có gì không khỏe, chỉ cảm giác được linh khí bên trong nồng đậm hơn rất nhiều, phảng phất như là cá đang hấp hối trên bờ cát được sóng đánh trở về biển, từ trong ra ngoài vô cùng thoải mái.

Thế nhưng tình trạng của những người khác lại không được như thế.

Mọi người vừa bước chân vào cấm địa liền cảm thấy đầu mình choáng váng, đau như muốn nút ra, toàn thân không còn chút khí lực nào. Linh khí bên trong cơ thể họ còn chạy loạn ra bên ngoài.

Bọn họ lại không có cách nào thay đổi tình hình, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cảm nhận tu vi bị áp chế.

Tuy Yến Bắc Linh không có quá nhiều phản ứng, nhưng tu vi của hắn cao hơn rất nhiều so với những người ở đây, tự nhiên áp chế tu vi với hắn càng khó chịu hơn.

Dưới chân hắn đã mất cảm giác nhưng tay vẫn gắt gao ôm chặt chim nhỏ vào trong lòng, sợ cậu phải chịu một tia thương tổn.

Mọi người mất gần một khắc mới thích ứng được, có người gấp không chờ được đã sử dụng linh lực của mình.

Sau khi kiểm tra, nháy mắt có người kêu lên thảm thiết. "Sao lại thế này? Ta không phải đã tu luyện đến Nguyên Anh rồi hay sao? Tại sao bây giờ lại chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ?"

Mọi người nghe được lời này, cũng sôi nổi kiểm tra tu vi của bản thân. Tức khắc âm thanh gào thét vang lên bốn phía.

"Ta hiện giờ đến Kim Đan kỳ còn không được luôn."

"Trời đất, trước kia ta chưa từng nghe qua có bí cảnh nào hạ bớt tu vi của người đi vào."

"Cửa vào cũng bị khép lại rồi!"

Yến Bắc Linh lúc này cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, tu vi của hắn cũng bị áp chế xuống Nguyên Anh đại viên mãn, so với Phượng Sâm hiện tại chỉ mạnh hơn một chút.

Đối mặt với mọi người đang có sắc mặt trầm trọng, Từ Ngọc Thành đứng dậy. "Chư vị, bây giờ cửa vào đã bị đóng lại, con đường sống sót duy nhất là đi vào bên trong. Mọi người đều là những tu sĩ tinh anh của năm tông môn phái đến, chắc chắn sẽ hiểu đạo lý này đúng không."

Một lời này nói ra, đám người đang xao động cũng chậm dãi an tĩnh, nhưng vẫn có người nghi ngờ hỏi. "Vạn nhất chúng ta đi vào sâu bên trong cũng không có kết quả tốt thì sao?"

Vị đệ tử mở miệng hỏi là người của Nhật Chuyên Đảo, ngày thường vẫn không giao du nhiều với các tông môn khác, đối với Từ Ngọc Thành cũng không có hiểu biết gì. Chỉ nghe qua tên húy của hắn, cũng không biết hắn có bao nhiêu lợi hại, tự nhiên không quá tin phục.

Người đứng bên cạnh hắn lặng lẽ kéo kéo ống tay áo, ý bảo hắn đừng nói chuyện vào lúc này.

Từ Ngọc Thành đã quen với những trường hợp như vậy, không nhanh không chậm nói. "Nếu ngươi không tin ta thì hắn cũng nghe qua tên của tông chủ ta rồi đúng không?"

Tên tuổi của Cung Tứ Dật lớn hơn Từ Ngọc Thành rất nhiều, mọi người vừa nghe đến tông chủ Vô Cực Tông liền không ai dám có ý kiến gì.

Cung Tứ Dật có ảnh hưởng rất lớn với những người Tu Chân Giới.

Cái thiên phú bói toán luận quẻ này rất cao thâm, có lực chỉ dẫn với các tu sĩ vô cùng lớn. Tự nhiên không ai vì chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến tiền đồ sau này.

Thấy mọi người đều an tĩnh, Từ Ngọc Thành tiếp tục nói. "Trước mắt nếu không có vấn đề gì, chúng ta đi vào bên trong trước đã."

Không ai dám nói chuyện.

Từ Ngọc Thành thấy thế, xoay người nói với Yến Bắc Linh. "Trước mắt nhờ ngài dẫn đường vậy."

Tuy lời nói hướng đến Yến Bắc Linh nhưng ánh mắt Từ Ngọc Thành lại dừng trên người chim nhỏ đang đứng trên vai hắn.

Đáng tiếc Phượng Sâm còn đang phát ngốc, cậu đang tự hỏi sao mấy người của Cung Tứ Dật lại có bản lĩnh bói toán giỏi thế. Vậy nên cậu không dám làm ra chút động tác mạo phạm gì.

Yến Bắc Linh đã sớm biết rõ thân phận của Phượng Sâm, thấy cách làm của Từ Ngọc Thành hắn cũng không nói gì.

Yến Bắc Linh đứng ở đằng trước quay lưng với đám người đằng sau. Hắn quơ tay một cái đã bắt được Phượng Sâm còn đang thất thần, để chim nhỏ đứng lên đầu ngón tay nhẹ giọng hỏi. "Đi thôi, chúng ta nên đi đâu?"

"Pi pi pi?" Phượng Sâm đang êm đẹp mà vụиɠ ŧяộʍ lười biếng, cứ như vậy bị bắt lại dẫn đường cho bọn họ. Trên mặt cậu nghi hoặc, khó hiểu mổ hai cái vào đầu ngón tay Yến Bắc Linh xoay xoay đầu nhỏ hỏi. "Pi pi?"

Bảo cậu dẫn đường ấy hả?

Thân phận của cậu có chút khó nói, Yến Bắc Linh lại không nói rõ ý tứ, Phượng Sâm đành nhẫn nại hỏi lại lần nữa.

Thấy Yến Bắc Linh gật đầu, chim nhỏ liền quơ mắt tuần tra một vòng, sau đó liền kêu lên. "Pi pi pi. Pi." (Đi bên này, bên này gần nhà ta, có nhiều đồ ăn ngon.)

"Bên này?" Yến Bắc Linh xoay người về một phía rồi thấp giọng hỏi.

Phượng Sâm gật gật đầu, vẻ mặt tỏ ý trẻ nhỏ dễ dạy nha.

(Ý nói Yến Bắc Linh là trẻ nhỏ dễ dạy :>)

Các đệ tử phía sau thấy Yến Bắc Linh chẳng qua chỉ là dò hỏi con chim vừa mới làm ầm ĩ kia rồi xác định phương hướng, trên mặt hiện lên vài phần nghi hoặc cùng bất mãn.

Nhưng vì có lời nói trước đó của Từ Ngọc Thành nên không ai dám nhiều lời. Hảo hảo đi theo lời chỉ dẫn không đáng tin của chim nhỏ.

Lại nói, Yến tông chủ đối với con chim này thập phần sủng ái a, nhìn xem, chim nhỏ vừa xảy ra chút chuyện là chạy đến cứu, chuyện dẫn đường lớn như vậy cũng để cho nó quyết định.

Nếu không phải tình huống có chút không tiện, đám người Vô Cực Tông đã sớm nhảy tâng tâng lên ship OTP.

~~~~~~~~~~

Vô Cực Tông: AAAA OTP real quá

Phượng Sâm: ???