Chương 89.1

Khi nghe Tả Doãn Tranh thậm chí muốn đưa nàng đến kinh thành, Thẩm Linh Chu cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng vẫn vội vàng từ chối: "Cửu ca, thật ra không cần, có rất nhiều người bảo vệ ta, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Nếu đi đến kinh thành, người này nóng tính, nhìn thấy Thế tử ca ca không vừa mắt, lại cũng không quá hợp với thúc thúc, lúc đó mà đánh nhau thì thực là phiền toái.

Thấy tiểu cô nương kiên quyết ngăn cản hắn, Tả Doãn Tranh dường như đoán được suy nghĩ của nàng, vỗ vỗ đầu nàng: "Đừng lo lắng, Cửu ca của muội sẽ không đánh nhau, ta đi làm chính sự, nhân tiện đưa muội đi thôi."

Lời này có ma quỷ mới tin, nếu có chính sự thì hắn sớm đã đi làm rồi, cứ lưu lại ở Phúc Châu đến bây giờ làm gì?

Thẩm Linh Chu hỏi: "Vậy huynh nói xem, chính sự gì?"

Tả Doãn Tranh: "Phụng mệnh của hoàng huynh, ta đến thăm Hoàng đế mới đăng cơ của Đại Sở các muội."

Thẩm Linh Chu nhẹ nhàng vỗ trán. Đúng rồi, nàng đã quên mất, lần này hắn mang theo phái đoàn, hắn còn làm trưởng đoàn nữa mà.

Nhưng phái đoàn đó đã sớm đến kinh thành rồi, cái tên này ở lại Phúc Châu lâu như vậy, làm nàng tưởng rằng hắn không cần phải đi nữa.

Nếu đã vậy, thì chỉ có thể mang theo hắnthôi.

Sau khi mọi thứ đều được thu dọn, Thẩm Linh Chu liền chào tạm biệt với gia đình cữu cữu rồi lên đường đến kinh thành.

Cữu cữu Chu gia vẫn khóc như thường lệ, Thẩm Linh Chu phải đảm bảo đi đảm bảo lại là sau khi đến ở cùng thúc thúc và Thế tử ca ca một thời gian thì sẽ nhanh chóng trở về, cữu cữu mới buông tay.

Lên xe ngựa xong, cữu mẫu lại chạy đến, nắm tay tiểu cô nương, lải nhải một đống lớn.

Thấy cữu mẫu lại chuyển sang chủ đề về chuyện thành thân của nàng, Thẩm Linh Chu vội đổi đề tài, nói tranh thủ lúc trời chưa tối còn phải đi đường rồi vội vẫy tay tạm biệt.

Nhìn xe ngựa đi xa dần, đến khi không nhìn thấy nữa, cữu mẫu Chu gia vịn cữu cữu Chu gia không ngừng lau nước mắt: "Lão gia, về thôi."

Hai người quay lưng đi vào trong, cữu mẫu Chu gia lo lắng nói: "Chu Chu sắp mười bốn tuổi rồi, vậy mà chuyện hôn nhân này vẫn chưa có kết quả gì. Lần này vào kinh thành chẳng biết phải bao nhiêu năm bao nhiêu tháng mới về, nếu kéo dài thêm nữa, những lang nhi tốt ấy đều đã bị người ta chọn hết rồi, thật làm người ta lo lắng chết mất."

Cữu cữu Chu gia lại cảm thấy không sao, trong lòng ông, Chu Chu của ông vẫn chỉ là một đứa trẻ, nói chuyện thành thân muộn hơn một chút cũng không sao cả.

Nhưng thấy phu nhân nhà mình mặt ủ mày chau, Chu Cảnh Tồn chỉ có thể an ủi: "Phu nhân đừng vội, theo như lời phu nhân nói, ta cũng đã đề cập đến việc này trong thư gửi cho Thẩm tướng quân, để hắn ta giúp Chu Chu để ý một phen ở kinh thành rồi."

"Ta không muốn Chu Chu gả đi xa như vậy, nhưng cũng không có cách nào khác, ánh mắt Chu Chu cao qua, xem bao nhiêu chân dung rồi mà chưa thích ai cả." Cữu mẫu Chu gia thở dài.

Sau đó lại hỏi: "Lão gia, nếu Chu Chu vẫn không chọn được ai ở kinh thành thì phải làm sao đây, nàng mà càng lớn tuổi lại càng khó chọn."

Chỉ cần không ở trước mặt cháu gái bảo bối Chu Chu của mình, Chu Cảnh Tồn liền khác hẳn với cữu cữu thích khóc lóc kia.

Lúc này ông điềm tĩnh dứt khoát, giọng nói hùng hậu, cuối cùng mới thấy được dáng vẻ gia chủ chưởng quản một Chu gia to lớn: "Vậy thì đón Chu Chu về nhà, ta không tin với năng lực kinh tế của Chu gia ta lại không tìm được một chàng rể tốt."

Cữu mẫu Chu gia vẫn còn lo lắng: "Chuyến đi lần này, không biết phải mấy năm nữa mới trở về, Chu Chu càng lớn tuổi, e rằng rất khó tìm được những lang nhi tương xứng."

Chu Cảnh Tồn tự tin tràn trề: "Phu nhân đừng quá lo lắng. Với nhan sắc và tính cách tốt như Chu Chu của chúng ta, cộng thêm năng lực kinh tế của Chu gia ta, nếu như không có ai tương xứng, thì còn rất nhiều lang nhi nhỏ tuổi hơn Chu Chu mà."

Mắt cữu mẫu Chu gia sáng rực lên, vẻ lo lắng trên mặt tan biến hết: "Lão gia nói quá đúng, tục ngữ có câu, nữ đại tam ôm gạch vàng (1)..."

(1): Lấy vợ lớn hơn 3 tuổi, như ôm được cục vàng.

---

Lần này Thẩm Linh Chu đi có thể nói là rất hoành tráng.

Bên người nàng có nhóm bà tử nha hoàn đi theo, vài chục thuộc hạ của phủ Trấn Viễn Hầu, vài trăm vệ binh thân cận của Thẩm Chi Uyên, cộng thêm một phần người trong đoàn sứ giả Trịnh quốc do Tả Doãn Tranh dẫn đầu, cả đoàn rất đông đảo.

Thẩm Linh Chu cảm thấy quá đỗi phô trương, nàng không phải công chúa gì cả, làm to chuyện như vậy, sợ rằng sau này sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt cho thúc thúc và Thế tử ca ca.

Vì vậy, nàng đình tìm mọi người thương lượng, muốn để mọi người chia thành vài nhóm đi, cố gắng hạ thấp xuống một chút.

Những người khác còn chưa kịp mở miệng, Tả Doãn Tranh đã phản đối trước. Nói rằng bây giờ tân đế mới lên ngôi, không ai biết trong bóng tối còn có những con chuột con cống nào đang ẩn nấp, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Lần này, ý kiến của ba phe nhân mã lại nhất trí một cách kỳ lạ.

Không có cách nào khác, Thẩm Linh Chu chỉ đành nghe theo họ.

Quả nhiên như Tả Huấn Huấn dự đoán, trên đường đi thực sự gặp phải vài lần ám sát.

Tuy nhiên, bên kia dường như không dám đối đầu trực diện, hoặc là bắn vài mũi tên từ xa rồi bỏ chạy, hoặc là đào hầm đặt chướng ngại vật trên đường.

Không gây thiệt hại gì lớn, cũng không có thương tích gì, nhưng xảy ra liên tục ba năm lần thì thực sự khiến người ta phiền muộn.

Hai nước hiện tại đang có mối quan hệ tốt, Tả Doãn Tranh không muốn gϊếŧ người với thân phận sứ giả, cho nên chỉ bảo vệ an toàn cho Thẩm Linh Chu, việc khác hắn không quan tâm.

Thuộc hạ phủ Trấn Viễn Hầu và vệ binh Thẩm gia phối hợp lực lượng, liên tiếp chém gϊếŧ vài tên thích khách, nhưng cũng không bắt được người nào còn sống.

May mà sau khi vào địa giới kinh thành, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Trên đường đi, Tả Doãn Tranh với thân phận sứ giả lớn của Trịnh quốc, cố ý kéo chậm lịch trình.

Không phải vì hắn quá mệt mỏi, cũng không phải hắn cố tình gây rắc rối, chủ yếu là vì là tiểu cô nương vất vả lắm mới béo lên một chút ở Phúc Châu, hắn không muốn để nàng lại gầy đi vì đi lại.

Ngoài ra, hắn cũng không muốn đến kinh thành quá nhanh.

Đến kinh thành, Hoa Hoa sẽ phải đi tìm lão thất phu kia Ninh Dịch Trì kia, và cả thúc thúc của nàng nữa.

Cho dù Hoa Hoa ở trong phủ của ai, lúc đó muốn gặp Hoa Hoa, chắc sẽ không dễ dàng như vậy.

Vì hai lý do này, trên đường đi, Tả Doãn Tranh thực sự rất ra sức khó tính.

Lúc thì mệt mỏi, muốn nghỉ tạm, lúc thì đói bụng, muốn tìm một quán ăn ăn cơm.

Thẩm Linh Chu cũng không biết Tả Doãn Tranh có bệnh gì, rõ ràng là ngày xưa còn có thể giả làm kẻ ăn mày, có thể chịu đựng mọi khổ cực, giờ đây lại trở nên kén cá chọn canh như vậy.

Thẩm Linh Chu rất muốn gặp Thế tử ca ca và thúc thúc, tâm trạng hấp tấp, đã thúc giục Tả Doãn Tranh vài lần, nhưng hắn vẫn không nghe.

Thẩm Linh Chu bó tay, cũng không thể bỏ mặc hắn lại, nàng đi trước được, cho nên chỉ có thể để mặc hắn.

Trên đường đi, đồi núi xanh biếc, nhưng dù cảnh đẹp đến đâu, nhìn nhiều rồi cũng chỉ có vậy, buồn chán và lạnh nhạt.

Để thời gian trôi qua nhanh hơn một chút, đôi khi giữa ban ngày, Thẩm Linh Chu cũng nằm trong xe ngủ.

Hôm đó đến giờ ăn cơm, tiểu cô nương vẫn đang ngủ, Tùng Lam các tiểu nha hoàn gọi đều không thức dậy được.

Tả Doãn Tranh vừa thấy tò mò lại thấy rất buồn cười, đi vào trong xe kéo tiểu cô nương ra: "Hoa Hoa, muội có phải là một chú heo con không? Ngày nào cũng ngủ từ sáng đến tối."

Thẩm Linh Chu thực sự buồn ngủ, nheo mắt lại đập tay Tả Doãn Tranh đang giữ vai nàng, làu bàu: "Buông ra, muội buồn ngủ."

Tả Doãn Tranh xách và đỡ tiểu cô nương xuống xe, để nàng ăn cơm.

Sau khi ăn cơm, lên xe ngựa, Thẩm Linh Chu lại tiếp tục ngủ.