Chương 1.1: Ôn Ái (1)

Nam Hoan trang điểm xong, lại nhìn vào gương, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, kẻ mắt không bị lệch, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cầm túi xách chuẩn bị đi ra ngoài.

Khi vừa mở cửa, cô đã đυ.ng phải Kiều Tiểu Mễ, người bạn cùng phòng bên cạnh đang định đi ra ngoài tắm rửa. Cô ấy vừa rời giường, đầu tóc rối bù, còn chưa mở hết mắt nhưng khi nhìn thấy Nam Hoan trước mặt, cô ấy liền mở to hai mắt nhìn: "Oa, Hoan Hoan, cậu thật xinh đẹp."

Chỉ thấy Nam Hoan mặc váy dài màu xanh nhạt, tóc dài ngang lưng thắt bím hiếm có, gương mặt trang điểm thanh tú, hoàn toàn khác với hình tượng mọt sách chỉ ở trong phòng để học.

“Cảm ơn cậu!” Nam Hoan cảm ơn có chút mất tự nhiên, cô xoay người khóa cửa phòng mình lại, sau đó nói: “Hai ngày nữa tớ sẽ không trở về, tớ sẽ cùng bạn đi thăm quan danh lam thắng cảnh."

"Cậu có đến lớp vào thứ hai tới không?" Kiều Tiểu Mễ hỏi một câu.

Vào sáng thứ hai, hội học sinh sẽ đi kiểm tra số lượng học sinh trong lớp, đừng nói đến hội học sinh, mỗi sáng sớm, hội trưởng đều muốn chính mình đi điểm danh một lần, tưởng tượng đến cảnh hội trưởng hội học sinh mỗi ngày đều cầm sổ điểm danh kiểm tra quân số từng lớp như mắt chim ưng, trợn mắt ngoác mồm, hai người đều hoảng sợ.

"Tớ sẽ về kịp thôi.” Nam Hoan cúi đầu, người kia nói qua anh chỉ làm trong hai ngày, chỉ cần cô trở về vào đêm hôm đó, lớp học ngày hôm sau liền không còn là vấn đề.

“Vậy chúc cậu đi chơi vui vẻ với bạn nhé!”

“Được rồi.”

Bước chậm rãi ung dung ra khỏi toà nhà, Nam Hoan mới thở phào nhẹ nhõm.

Tốt rồi tốt rồi, cô không bị Kiều Tiểu Mễ nhìn ra.

Cô kỳ thật không phải là đi gặp một người bạn, mà là đối tượng hẹn hò của cô.

Cô nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai xung quanh, bối rối giật tung váy, sau khi chắc chắn rằng vị trí đồ lót đã ngay ngắn một chút, cô chậm rãi đi đến trạm xe buýt.

“Ding dong.” Điện thoại phát ra tiếng thông báo.

Nam Hoan mở mắt ra nhìn, là tin nhắn từ người kia: [Anh đến rồi.]

Vừa nhìn thấy những chữ này, chân tâm của Nam Hoan đã ướt sũng, lại thêm chiếc qυầи ɭóŧ chữ T người kia mua cho cô lúc này cô đang mặc trên người, cọ tới cọ lui khi đi lại ... Căn bản là không che được cái gì.

Cô gõ chữ: [Em chuẩn bị lên xe buýt, ước chừng nửa giờ sau sẽ đến nơi.]

Bên kia rất nhanh trả lời lại: [Anh sẽ đợi em.]

Nam Hoan cất điện thoại vào túi xách, bước nhanh đi đến trạm xe buýt.

Từ cổng tiểu khu nơi cô sống có một trạm xe cách không xa, Nam Hoan chỉ đợi ở đó một lúc đã có xe tới.

Sau khi lên xe, Nam Hoan cảm thấy nước ở giữa hai chân dường như càng nhiều hơn, có lẽ là bởi vì kích động, chỉ nửa giờ nữa, cô sẽ được gặp người đó.

Người kia là một người đàn ông Nam Hoan đã gặp trên mạng xã hội, có vẻ anh là một sinh viên đại học giống như cô.

Lúc đó Nam Hoan đang ở trong tình cảnh cô đã chia tay bạn trai được hai năm, bạn trai cũ không tốt, dươиɠ ѵậŧ cũng không lớn, mỗi lần vừa đi vào liền không thể vào sâu hơn. Sau này, khi chia tay, Nam Hoan cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy có chút hối hận, lần đầu tiên của cô cứ như vậy mà giao cho người đàn ông này, thậm chí cô còn không cảm nhận được một chút xíu kɧoáı ©ảʍ nào.

Đặc biệt là sau khi độc thân được một hai năm thì ham muốn tìиɧ ɖu͙© của cô cũng ngày càng tăng cao, nhiều khi xem phim tự an ủi cô cũng mảy may không thấy có chút kɧoáı ©ảʍ. Cuối cùng, không biết ai đã giới thiệu một trang mạng xã hội cho cô, cô đã gặp người này trên đó.

Cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng của người này, chỉ biết lần đầu tiên nhìn thấy thì người đàn ông Ôn Ái này chỉ đăng một bức ảnh chụp chỗ kia, Nam Hoan nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ to lớn cứng cáp, hai chân lập tức mềm nhũn ra.

Trong khoảng thời gian hai năm ấy, cô cũng xem rất nhiều phim khiêu da^ʍ, đàn ông trong đó nhất định không bằng người này, cho nên cô liền cùng người này tán gẫu.

Họ yêu nhau được gần 4 tháng mới phát hiện ra hình như cả hai ở cùng thành phố nên người kia đề nghị gặp mặt.

Nam Hoan vừa kích động vừa thấp thỏm chuyện này, lúc mới bắt đầu, Ôn Ái chỉ đơn giản là nhắn tin cùng quay video, giảng dạy cho cô những lời nói lẳиɠ ɭơ, nhìn xem anh thủ da^ʍ như thế nào và để anh xem cô tự an ủi mình như thế nào khiến cô phi thường động tâm. Nhưng đôi khi cảm giác tự an ủi vẫn còn thua xa dươиɠ ѵậŧ thật sự của đàn ông, mặc dù người kia đã huấn luyện nhưng hiện tại khi nhắn tin với anh, số lần cô đạt cực khoái là không thể đếm xuể.

Có thể bị dươиɠ ѵậŧ to lớn của của anh cắm đến chết đi sống lại là điều mà Nam Hoan luôn khao khát, nhưng cô sợ trên mạng có nhiều kẻ lừa đảo, cô muốn gặp mà không hề biết thông tin gì về người này...

"Kít" một tiếng, xe buýt đột nhiên dừng lại, Nam Hoan ngẩng đầu nhìn, thấy đã gần đến đích, cô liền nhanh chóng cầm túi xách xuống xe.