Chương 8.2: Ôn Ái (8)

Người phụ nữ hơi choáng ngợp trước những cái nhìn chằm chằm này, không biết phải làm sao, may mắn thay Kiều Tiểu Mễ đã phản ứng nhanh, cấp tốc nói: "Ách ... Ban trưởng, cái đó ... Nam Hoan muốn hỏi cậu chọn đáp án gì cho bốn câu hỏi trắc nghiệm đề 3 trang 109 a?"

Ánh mắt nam nhân dừng trên mặt nữ nhân hai giây, không biết có phải do Nam Hoan gặp ảo giác hay không, ánh mắt của Giang Dư liếc xuống phía dưới, tựa như nhìn chằm chằm vào môi của cô, còn chưa kịp nhìn kỹ, anh đã quay đầu mở cuốn sách và nhìn lướt qua.

Sau đó anh lại quay đầu lại, giọng nói khàn khàn, nghe có vẻ từ tính không thể giải thích được: "B A B C"

Kiều Tiểu Mễ liền nhanh chóng gật đầu và nói "Cảm ơn", nhưng khi Nam Hoan nghe được nam nhân nói ra bốn chữ này, liền nghe được giọng nói khàn khàn, thân thể run lên, âʍ ɦộ phía dưới phun ra một ngụm nước, dần dần thấm ướt qυầи ɭóŧ.

Mới hôm qua, giọng nói của người đàn ông khàn khàn này còn đếm được vô số câu chửi thề phát ra trong miệng, dươиɠ ѵậŧ bên dưới dập mạnh vào cơ thể cô, cùng với đó là những câu nói dâʍ ɖu͙© phụ hoạ của anh.

Giọng nói khàn khàn này ... không thể nào sai được.

Người cùng cô ôn ái, chính là Giang Dư.

Lúc này, Giang Dư đã quay đầu lại để tiếp tục đọc sách, trong khi đó Kiều Tiểu Mễ với một mặt bát quái kéo tay áo Nam Hoan, ra hiệu cho cô cúi đầu xuống thì thầm.

“Vừa rồi cậu mơ thấy ban trưởng đúng không?”

"Ân.” Vừa rồi xung quanh cô ai cũng có thể nghe thấy tiếng kêu của cô, phản bác lại cũng vô ích, chỉ có thể nói sự thật.

Chỉ thấy trên mặt Kiều Tiểu Mễ nở một nụ cười bỉ ổi: "Mơ tới cái gì vậy a? Phản ứng kịch liệt như vậy? "

Nam Hoan nghĩ nghĩ rồi nói: "Ừm ... Tớ mơ thấy cậu ấy nói tớ đến muộn, cậu ấy muốn trừ điểm của tớ."

Đến muộn trừ điểm là cái bóng ma của cô và Kiều Tiểu Mễ, cô ấy hẳn là sẽ không hoài nghi.

Quả nhiên, ngay khi nghe bị trừ điểm, Kiều Tiểu Mễ khẽ nhếch môi, nhỏ giọng nói: "Cậu thật là thê thảm, có nằm mơ cũng không thoát được tên quỷ này.”

Cô liếc nhìn người đàn ông ngồi trước mặt, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Quả thực, tên ma đầu này làm sao có thể cảm thấy có thể gặp anh ở nơi nào, đến cả ôn ái cũng có thể gặp được anh.

Kiều Tiểu Mễ chỉ vào khóe miệng Nam Hoan, bởi vì không phải đang nói xấu ai đó, giọng nói của cô lớn hơn một chút, "Cậu chảy nước miếng kìa, lấy giấy lau đi.”

Lúc này cô mới kịp hiểu ra tại sao Giang Dư lúc nãy lại nhìn chằm chằm vào miệng cô như vậy, vội vàng lấy giấy từ trong túi ra lau miệng.

Điện thoại lại rung lên.

Nam Hoan vừa dùng giấy vừa mở màn hình lên đọc tin nhắn, vẫn là tin nhắn của "Dư” truyền đến: [ Hoan Hoan, hiện tại anh rất muốn đυ. chết em, để cái miệng nhỏ nhắn của em ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, anh muốn đυ. em cho đến khi thấy biểu lộ phóng đãng của em, hai miệng trên dưới đều chảy nước miếng ròng ròng. ]

Nam Hoan hai tay sợ hãi run lên, điện thoại cầm không vững, "bộp" một tiếng rơi xuống đất, tình cờ rơi xuống dưới chân người đàn ông.

Giang Dư nghiêng đầu liếc mắt nhìn, vô thức cúi người nhặt lên, Nam Hoan phản ứng rất nhanh, lập tức chui xuống bàn, cố gắng lấy lại điện thoại.

Không, tuyệt đối không thể để anh ta nhìn thấy.

Mặc dù bây giờ cô không chắc liệu Giang Dư có nhận ra cô hay không, nhưng sẽ thật sự rất xấu hổ nếu bây giờ anh nhìn thấy nội dung trên điện thoại của mình!

Nói thì chậm mà xảy ra thì lại nhanh, tay của Nam Hoan đã cầm điện thoại trước, tay của Giang Dư bao trùm trên đó, người đàn ông dường như không nghĩ tới Nam Hoan sẽ từ dưới gầm bàn chui tới đây trong một tư thế rất kỳ lạ, nhìn dáng vẻ kì quái của cô mà sững sờ trong vài giây.

“Thực xin lỗi,” Nam Hoan cười nhạt nói, “Là đồ của tôi … tôi tự mình nhặt lấy.”

Nam nhân thu tay lại, một lần nữa ngồi thẳng lưng, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn bên dưới chiếc ghế đang cầm điện thoại chậm rãi rút lại, tại nơi Nam Hoan không nhìn thấy, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.