Chương 9.2: Ôn Ái (9)

Nam Hoan lén lút quay đầu lại liếc mắt một cái, xác định lão sư sẽ không nhìn tới, sau đó viết xuống: Không phải cậu vừa rồi dùng điện thoại tra đáp án sao? Tớ liền tùy tiện mở ra tài liệu giảng dạy bản đáp án, nhìn thoáng qua mấy cái này từ liền nghĩ được một chút, kết quả đoán đúng.

Kiều Tiểu Mễ giơ ngón tay cái lên cho Nam Hoan: "Ngưu bức."

Nam Hoan ngượng ngùng khoát tay áo, ra hiệu cho Kiều Tiểu Mễ nghiêm túc nghe giảng.

Còn cô thì đang mải mê suy nghĩ nhìn chằm chằm vào gáy người ngồi trước mặt mình.

Cô không có trí nhớ tốt mà nói những từ phức tạp như vậy, vừa rồi sở dĩ đang trong tình thế cấp bách mà cô có thể trả lời được là bởi vì người đàn ông ngồi trước mặt cô đột nhiên đặt một tờ giấy vào tay anh, đó là vị trí mà Nam Hoan có thể nhìn thấy khi cô đứng dậy.

Những từ này được viết trên tờ giấy, Động tác của nam nhân quá lộ liễu, cô bị lão sư ép rất căng thẳng nên theo bản năng nói ra những từ anh viết, nhưng hóa ra lại là chính xác, nhưng bây giờ cô mới ý thức được, Giang Dư có phải là đang giúp cô không?

Tại sao anh ấy lại giúp mình?

Chẳng lẽ ... là thật sao? Anh ấy đã nhận ra mình? Hay... anh ấy chỉ đột nhiên muốn giúp?

Nam Hoan trong tiết học này lại không chú ý nghe giảng, trong đầu cô tràn ngập những gì Giang Dư vừa mới làm xong, cô cứ tự hỏi liệu anh có nhận ra mình không, cho đến khi lão nói rằng lớp học đã kết thúc, Kiều Tiểu Mễ đeo cặp sách lên rồi lôi kéo cô ra ngoài, lúc này cô mới định thần lại một chút.

Lúc đứng lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt Giang Dư vô cùng thâm thúy, thoạt nhìn tựa hồ giống như biểu cảm nhẫn nhịn mà hai người họ thể hiện trong khách sạn hai ngày trước khi họ hoan ái. Nó rất quyến rũ và mang theo một chút bí mật câu dẫn.

Cô chưa bao giờ thấy anh có biểu hiện như vậy trong lớp trước đây.

Nam Hoan nhìn có vẻ hơi sững sờ, cô nhìn người đàn ông, không biết nên nói gì cho đến khi Kiều Tiểu Mễ kéo cô lại: “Đi thôi, đi ăn cơm a. "

Cô vừa quay đầu định cùng Kiều Tiểu Mễ đi ra ngoài, không ngờ hai chân mềm nhũn, mới bước một bước, lòng bàn chân mềm nhũn không còn chút sức lực, lại bị Kiều Tiểu Mễ kéo mạnh lại, cô ngã về phía trước. Mắt thấy cô sắp ngã xuống, Giang Dư tay mắt lanh lẹ, thân thể nghiêng về phía trước, cúi người đỡ eo cô qua một dãy bàn, kéo cô đến bên cạnh mình.

Khi đó Kiều Tiểu Mễ mới nhận ra có điều gì đó bất thường, khi cô quay đầu lại nhìn thì thấy Nam Hoan đang dựa vào bàn, còn Giang Dư khom người và dùng tay đỡ cô.

“Hoan Hoan, cậu sao vậy?” Cô ấy vội hỏi.

Khuôn mặt của Nam Hoan lúc đỏ lúc trắng, phần trắng là sợ hãi, phần đỏ là xấu hổ. Cô đỡ bàn đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Không sao, chỉ là... chân hơi yếu."

Bàn tay nóng hổi đặt trên eo cô rụt lại, Nam Hoan coi như không tình nguyện, quay sang nói với ban trưởng: "Cám ơn cậu."

Nếu không phải vừa rồi anh đỡ cô, eo cô đã đập vào góc bàn bên cạnh rồi, bình thường cánh tay bị va đập sẽ đau rất lâu, chưa kể đến một vòng eo mềm mại như vậy.

Giang Dư nhìn người phụ nữ cúi đầu không dám nhìn mình, trên bàn tay thu lại vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, giọng nói so với lúc trả lời câu hỏi lúc nãy còn khàn hơn một chút, anh đáp: "Không có gì."

Bên kia Kiều Tiểu Mễ oán trách: "Đều trải cậu hai ngày trước đi ra ngoài chơi với bạn, đi chơi kiểu gì mà chân yếu như vậy, đi khắp thành phố sao? Mới đi hai bước liền ngã xuống. Chuyện gì xảy ra với ngươi?" Thân thể của cậu sao lại yếu như vậy? Cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được."

Nam Hoan còn chưa kịp nói chuyện, nam nhân đứng bên cạnh đột nhiên cười ha hả, sau đó nói: "Quả nhiên."

Nam Hoan: "..."

-------------------------

Lời tác giả: Không sai, tôi là một người thậm chí không thèm nghĩ đến tên của lão sư. Câu hỏi tôi hỏi là kiến

thức tôi có đã học rồi nên không cần quá quan tâm.