Chương 19: Phá Giới (5)

Hôm nay cũng là lần đầu tiên Nam Hoan biết cấu tạo cơ thể của nam nhân và nữ nhân là khác nhau, cũng tỷ như bộ ngực của đạo sĩ không lớn bằng mình, kết cấu hạ thân cũng khác với mình, chỗ của hắn là một cây gậy dài, thô to, đen nhánh, không chỉ xấu xí mà còn doạ người.

Quả nhiên, hắn đúng là một tên đạo sĩ thúi, cho dù có đẹp hơn như thế nào cũng không phải là giả, ai biết dưới y phục của hắn lại cất giấu đồ vật xấu xí như vậy.

“Hừ,” tiểu hồ ly hừ lạnh một tiếng, trên mặt dương dương đắc ý: “Cũng không hơn không kém, thật là xấu.”

Giang Dư nhất thời không kịp phản ứng Nam Hoan nói cái gì, chỉ thấy nàng nhào tới, lại há miệng cắn cổ hắn.

Vốn dĩ Nam Hoan muốn dùng hết sức cắn đứt cổ nam nhân này, nàng từ sáng sớm gặp hắn đã nghĩ như vậy, nhưng thực lực bất đồng, cân nhắc hồi lâu nàng mới có thể thả lỏng sức lực.

Thực ra nàng cũng không biết nhiều về phương diện tìиɧ ɖu͙©, nàng thường cùng Tiểu Thanh và Tiểu Mễ đi chợ xa nghe đọc sách cũng nghe được một hai chuyện, chỉ nghe người kể chuyện kia kể tình yêu nam nữ sinh động như thật: Hai người khó kìm lòng nổi quấn quýt lấy nhau, điên loan đảo phượng một đêm tới tận bình minh.

Mỗi lần nghe được đến đây, các nàng đều sẽ đỏ mặt vì xấu hổ, như thể cảnh mà người kể chuyện mô tả đang diễn ra trước mắt các nàng.

Nhưng hiện tại chẳng phải nàng cũng dây dưa cùng một chỗ với tên đạo sĩ này sao? Tại sao lại không có cảm giác vui thích gì cả?

Người dưới thân đúng là một khúc gỗ.

Cuối cùng, tiểu hồ ly nới lỏng miệng, trên cổ Giang Dư lộ ra hai dấu răng nhàn nhạt, không có chảy máu, hắn cũng không mảy may cảm giác được đau đớn, chỉ là vừa rồi lúc bị tiểu hồ ly cắn, đầu lưỡi mềm mại của nàng tựa hồ đang liếʍ qua miệng thịt, cũng chính là ở nơi đó, trên da thịt truyền đến một cỗ cảm giác tê dại, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng cảm giác tê dại đó liền theo lưỡi nữ nhân rút ra đã nhanh chóng biến mất.

Mưa bên ngoài càng ngày càng nặng hạt, ngôi miếu này vốn đã mục nát, cũng chỉ có thể miễn cưỡng che một chút mưa, theo cơn mưa xối xả không ngừng ập đến, ngôi miếu cũng bắt đầu dột nước, mang theo một chút hàn ý thẩm thấu.

Mặc dù Giang Dư ở một bên đốt lửa, nhưng tiểu hồ ly vẫn cảm thấy có chút lạnh, không ngừng chui vào ngực nam nhân, cố gắng tìm kiếm một chút hơi ấm.

Thân thể Giang Dư cũng không ấm áp, ngược lại toát ra một tia mát lạnh nhàn nhạt, nhưng núp ở trong ngực hắn, Nam Hoan chỉ cảm thấy an tâm.

Trong lúc di chuyển thân thể, hai chân nàng vô tình đè phải thứ gì đó, sắc mặt đạo sĩ khó có được sự thay đổi, phát ra một tiếng kêu rên cực nhẹ.

Ân?

Nam Hoan lập tức cảm thấy có chỗ đột phá, chẳng lẽ trên người đạo sĩ thúi này lại có điểm yếu?

Cách đây rất lâu, nàng đã sớm nghe Thụ gia gia nói ai cũng có điểm yếu, không ai là thập toàn thập mỹ, dù cho cường đại cỡ nào thì cũng sẽ có thiếu hụt. Theo cách nói của bọn họ, điểm yếu đó chính là mệnh môn, nếu mệnh môn bị phá hủy, thì người này sẽ trực tiếp bị phế ngay.

Mặc dù Nam Hoan vẫn không thể làm được những chuyện tâm ngoan thủ lạt như vậy, nhưng vì sắc giới của nam nhân này không thể phá vỡ được nên nàng phải tìm ra điểm yếu của hắn và đe dọa hắn để hắn đi cứu Tiểu Mễ.

Nghĩ như vậy, tiểu hồ ly đổi ý, trực tiếp đưa tay hướng xuống phía dưới và chộp lấy cây gậy gớm ghiếc kia.

Vừa rồi lúc nàng di chuyển thân thể, hai chân giống như đè lên nơi này, cũng khó trách nơi này thoạt nhìn xấu như vậy, nguyên lai chính là nhược điểm trí mạng của hắn.

Đúng như nàng lường trước được, sắc mặt của Giang Dư trở nên có chút cổ quái, tròng mắt hắn nhìn tiểu hồ ly dưới thân đang dùng tay nắm lấy vật kia, rõ ràng là tay của nàng, nhưng hắn luôn cảm thấy tay nàng lúc vuốt ve mặt hắn so với lúc này nàng vuốt ve chỗ kia của hắn cảm giác khác biệt hoàn toàn. Giống như cảm giác tê dại vừa rồi thoáng qua, lại giống như vừa rồi bàn tay mềm mại của hắn chạm vào làn da mịn màng của nữ nhân, mặc dù hắn không biết cảm giác này cụ thể là gì, nhưng hắn cũng không cảm thấy chán ghét, thậm chí là trong chốc lát, hắn còn muốn nó nhiều hơn nữa.

Nhìn thần sắc phức tạp biến hóa trên mặt nam nhân, Nam Hoan liền biết mình đoán không sai, giọng điệu mang theo chút đắc ý nói: "Tính mạng hiện tại của ngươi đều ở trong tay ta, nếu không muốn bị thương thì phải đi cứu Tiểu Mễ cho ta." Trong khi nói, bàn tay cầm cây gậy xấu xí của nam nhân lại tăng lên chút lực đạo, nàng thậm chí còn ấn ngón tay của mình lên đầu cây gậy, không dám dùng quá nhiều lực, sợ không cẩn thận phá vỡ cánh cổng sinh mệnh của hắn, đến lúc đó cứu người mà không cứu được còn chuốc họa vào thân.

Hô hấp của Giang Dư trong nháy mắt không ngờ lại trở nên nặng nề hơn, vừa rồi hắn khát khao loại cảm giác này, giờ phút này tựa hồ giống như một đợt sóng lớn đánh tới, lập tức xông thẳng lên não của hắn.

Đó là cảm giác mà trước đây hắn chưa từng trải qua.

Hắn biết rằng đây không phải là mệnh môn của mình, cũng chính là tại thời khắc này, hắn đột nhiên kịp phản ứng, mình lại động phàm tâm.

Tiểu hồ yêu này thậm chí còn chưa từng sử dụng thuật mê hoặc với hắn, hắn lại cứ thế ngã xuống, trong lúc nhất thời, hắn không tức giận hay làm gì đó, giống như bị vạch khuyết điểm lúc xấu hổ, hay sự thật được che giấu từ lâu bị vạch trần.

Biểu cảm trên khuôn mặt hắn không được đẹp cho lắm.

Nam Hoan không chú ý tới sắc mặt của hắn, chỉ là giờ phút này, nàng chú ý tới cây gậy trong tay đang dần dần lớn lên, còn tản ra một chút nóng bỏng tay.

“A?”

Vẻ mặt nàng vô cùng khó hiểu, còn chưa kịp định thần lại chuyện gì đang xảy ra, thân hình nam nhân trước mặt đột nhiên cao lớn, một giây phản ứng lại, hóa ra chính nàng lại biến thành hình dạng hồ ly.

Nam Hoan: ? ? ?

"Cho nên ngươi đã trần trụi ngủ trong ngực của tên đạo sĩ đó một đêm?"

"Cũng không tính là trần trụi đi......" Nam Hoan chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng nàng vẫn giải thích cho Tiểu Thanh: "Vốn là trần trụi, sau đó ... Bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi, ta buộc phải biến trở lại nguyên hình của mình nghỉ ngơi một lúc, lúc ta tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau."

Nói đến đây, nàng liền cảm thấy mất mặt, làm sao ở thời khắc quan trọng và mấu chốt như vậy lại có thể biến trở lại thành hình dạng hồ ly ban đầu, chỉ kém một chút ... Kém chút nữa nàng có thể uy hϊếp được hắn.

Trời mưa suốt đêm, tạnh một lúc vào sáng ngày hôm sau, nhưng toàn bộ khu rừng vẫn ẩm ướt.

Vết thương trên người Tiểu Thanh vẫn không thấy tốt hơn, nàng chỉ có thể dựa người vào thân cây, không để ý đến sa y màu xanh của mình đã bị bùn đất vấy bẩn. Nàng chỉ khẽ nhắm mắt lại, nghe Nam Hoan kể lại hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì, nàng hỏi: "Hắn vẫn chưa phá giới sao?"

"Không có," tiểu hồ ly ngữ khí sa sút, "Y phục của ta và của hắn đều cởi hết sạch sành sanh, đều đã dây dưa cùng với hắn, một chút phản ứng hắn cũng không có, xem ra hắn đã thực sự tuyệt tình đoạn muốn."

"Vậy ngày mai ngươi chẳng phải là ..." Tiểu Thanh lo lắng nhìn nàng.

"Đừng lo lắng,” Nam Hoan bỗng nhiên cười tà ác với nàng, “Tuy rằng ngày hôm qua ta không có để cho nam nhân này phá giới, nhưng ta đã tìm được mệnh môn của hắn, chỉ cần ta dùng cái này uy hϊếp, hắn nhất định có thể cứu Tiểu Mễ."

"Thật sao?"

"Ân,” Nam Hoan gật đầu, đưa tay túm lấy một cọng cỏ bên cạnh nghịch nghịch, “Nhưng mà ... Ta không nghĩ tới mệnh môn của hắn lại xấu như vậy, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt dễ nhìn của hắn chút nào."

Lúc này Tiểu Thanh mới nghe ra một chút bất thường trong lời nói của Nam Hoan, nhưng nàng vẫn có chút không chắc chắn, vì vậy nàng chỉ có thể ngập ngừng hỏi: "Hoan Hoan, ngươi nói mệnh môn của nam nhân đó là ... Ở đâu?"

"Nó ở giữa hai chân của hắn, trên cây gậy xấu xí có lông mọc khắp xung quanh."

Tiểu Thanh: "......."

"Kỳ thật ....... Đó không phải là ....... Mệnh môn của hắn đâu," Qua thật lâu, Tiểu Thanh mới giải thích với Nam Hoan, nhưng thốt ra lời này lại cảm thấy như có gì đó không đúng, "Không ... Cứ coi là vậy đi, nhưng là ....... Nó không giống."

"Cái gì không giống?" Nam Hoan một mặt ngây thơ.

"Chính là…” Sắc mặt Tiểu Thanh hiếm khi nổi lên một chút hồng nhuận, nàng ấp úng, nàng hiểu đại khai nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.

Những lời như vậy ... những lời như vậy sao có thể tùy ý nói ra được? Nhưng tưởng tượng đến việc ngày mai Hoan Hoan có thể rơi vào tay đạo sĩ kia, nàng đột nhiên cảm thấy chuyện này chẳng đáng là gì cả.

"Ngươi ... ngươi lại gần một chút," nàng không thể dễ dàng động đậy thân thể, "Ta nói nhỏ vào tai ngươi."

Nam Hoan không biết Tiểu Thanh định nói cái gì, nhưng nàng vẫn tiến lên một hoặc hai bước, đặt lỗ tai gần miệng của nàng ấy.

"Chỗ của hắn chính là ... Cái đó ... Muốn cắm vào chỗ đó của ngươi ... Chính là cái ngươi đã nhìn thấy trước đây ..."

Nam Hoan đột nhiên mở to mắt, mặt đỏ bừng, sau khi kịp phản ứng Tiểu Thanh nói đến cái gì, nàng lập tức ấp úng, không nhớ nổi mình vừa định nói gì.

Hóa ra là như vậy...

Trước đó nàng cùng Tiểu Thanh đã từng nhìn thấy một nam và một nữ làm loại chuyện đó trên ngọn núi này, lúc ấy các nàng chỉ nghe thấy tiếng kêu xa xa của nữ nhân, cũng chỉ nhìn thoáng qua, chỉ thấy nam nhân đè lên người nữ nhân nâng lên hạ xuống, không biết bọn họ đang làm những động tác kỳ quái gì. Khi đó y phục nam nữ đều mặc tử tế, chỉ là có chút lộn xộn, Nam Hoan cũng không nghĩ nhiều, ngược lại Tiểu Thanh liền nhanh chóng lôi kéo nàng đi.

“Khụ khụ khụ…” Tiểu Thanh ho khan vài tiếng, không biết là để làm dịu bầu không khí ngột ngạt hay thật sự là do thân thể suy yếu mà sắc mặt nàng càng ngày càng đỏ lên lập tức cũng biến thành có chút khô nóng.

Nam Hoan cũng thay đổi trạng thái nói nhiều như thường lệ, lần này nàng đỏ mặt không nói gì, nhưng điều nàng nghĩ trong đầu là đêm qua nàng tự đắc vuốt ve chỗ đó của hắn, còn cho rằng mình đã nắm được điểm yếu của hắn, có thể để nàng uy hϊếp.

Hóa ra... hóa ra là như vậy.

Tiểu hồ ly đột nhiên mở to hai mắt, nhất thời tựa hồ ý thức được cái gì đó.

"Nhân tiện, tối hôm qua ta đã chạm vào hắn, khi đó, chiếc gậy kia bỗng trở nên to hơn và nóng hơn, có nghĩa là hắn đã phản ứng?"

"Phải," Tiểu Thanh gật đầu, rồi hỏi: "Sau đó thì sao? Xong hết chưa?"

"Về sau ta liền ngất đi."

"..."

"Nếu như ngươi nói hắn tựa hồ có chút phản ứng, như vậy có lẽ ngươi đã câu dẫn hắn thành công, bất quá chỉ là hơi lệch một chút mà thôi." Tiểu Thanh nhỏ giọng nói: "Trước đó ... Trước đó lúc ta đi chợ, ta đã lặng lẽ mua một cuốn bản hoạ, chính là ... Chính là liên quan đến cái kia, ta đã giấu nó trong ngôi miếu đổ nát đó ... Ngay đằng sau bức tượng Phật kia, ta cảm thấy ngươi hẳn là cần dùng đến."