Chương 25: Phá Giới (11)

Khi môi của nam nhân áp lên nàng một lần nữa, Nam Hoan nhất thời sững sờ, nhưng nàng rất nhanh liền kịp phản ứng, cũng không phản kháng.

Nàng nghĩ thông suốt, tên đạo sĩ thúi này là một kẻ ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, nói cái gì diệt dục hay du͙© vọиɠ đều là vô nghĩa, nàng phải bắt được tay cầm của nam nhân này, rút

tất cả du͙© vọиɠ của hắn ra, đến khi hắn ta không thể chịu đựng được nữa sẽ dội một chậu nước lạnh để xem hắn còn giả vờ thế nào.

Lại nữa, Tiểu Thanh nói việc song tu cùng với tên đạo sĩ này sẽ có lợi cho nàng, đây cũng là để nâng cao khả năng tu luyện của nàng và chuẩn bị cho việc cứu Tiểu Mễ.

Chỉ là nụ hôn của nam nhân này so với mấy lần trước nhu hoà hơn rất nhiều, Nam Hoan cảm thấy mình như đang tung bay trên những đám mây, thân thể lại bắt đầu mềm nhũn, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ.

Tên đạo sĩ thúi này ...... Thực sự đã học được mấy cái này từ cuốn sách đó?

Nhưng chỉ trong chốc lát, y phục rách nát trên người tiểu hồ ly bị cởi ra, ném vào chỗ đạo bào ở bên cạnh, thoạt nhìn có chút hỗn độn.

Da thịt dưới lớp y phục ngày thường trắng như tuyết, ngày đầu tiên gặp mặt, Giang Dư đã nhìn ra được, nhưng cảm giác bây giờ cùng ngày đó khác xa, khi đó hắn chỉ là hiếu kì cùng nghiền ngẫm mà thôi, giờ này khắc này, trong đầu của hắn, chỉ có ngăn chặn không được du͙© vọиɠ.

Hắn cụp mắt xuống, ánh mắt rơi ở trên ngực nàng.

Trận chiến đêm qua kịch liệt, hắn phải mượn bản năng để cùng với tiểu hồ ly này giao hợp, hơn nữa hắn đã tu luyện nhiều năm, khí lực mạnh hơn người thường rất nhiều, lúc nắm vuốt nàng khó tránh khỏi sẽ có một vài dấu vết. Nhìn thấy vết đỏ trên người nàng vẫn còn mà không hề bị mờ đi, nam nhân cảm thấy có chút áy náy...... Đến cùng là càn rỡ.

Hai viên bi trắng nõn lắc lư trước ngực sáng long lanh như ngọc trai trắng sữa, hắn không kìm lòng được đưa tay ra nắm chặt, trong đầu chợt lóe lên nội dung bên trong cuốn sách sáng nay, năm ngón tay thon dài thoáng dùng sức, một lát sau lại chậm rãi mở, cứ mấy lần như vậy liền vẽ ra vài dấu tay có chút chướng mắt trên gò đồi tuyết trắng xóa, nhụy đỏ trên đỉnh gò đồi nhô ra khỏi kẽ ngón tay.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Giang Dư nuốt một ngụm nước bọt, hô hấp dần dần trở nên nặng nề hơn.

Chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên không hiểu nổi, du͙© vọиɠ dưới hông kia như đang bốc cháy, lúc đầu còn nghĩ tới da thịt tiểu hồ ly này rất mỏng manh, nên ra tay nhẹ hơn một chút, nhưng bây giờ lại không nhịn được nữa, bắt chước theo các động tác trong sách, hắn nắm lấy hai bầu ngực non nớt của nàng mà xoa nắn thật mạnh.

Cuốn sách đã nói, nữ nhân thích được dùng sức, hắn cần thỏa mãn tiểu hồ ly này.

"Ngô......" Tiểu hồ ly không khỏi khẽ rên một tiếng, cảm giác này so với tối hôm qua rõ ràng hơn nhiều, dù sao tối hôm qua nàng chỉ muốn để đạo sĩ nhận thua, nàng chỉ lo câu dẫn hắn, cũng không có để ý nhiều đến cảm giác đạo sĩ ban cho nàng, lại thêm sấm chớp, mưa gió đêm qua, nàng sợ tới mức không phát hiện, tay đạo sĩ lại thần kỳ như vậy. Thấy lực đạo tay hắn mạnh như vậy, Nam Hoan cũng không cảm thấy đau lắm.

Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, lúc đó bên hông hắn treo thanh bảo kiếm sáng long lanh, mang theo một cỗ nghiêm nghị kiếm khí làm cho người ta phải sợ hãi.

Có lẽ là do hắn luyện kiếm nhiều năm, trên ngón tay thon dài của hắn có vết chai mỏng, nhìn kỹ cũng sẽ không thể nhìn rõ, nhưng hiện tại năm ngón tay này đang bao phủ lấy ngực của nàng, xúc cảm phá lệ rõ ràng, có chút thô ráp, có chút cứng rắn, cọ sát vào quầng vυ" và núʍ ѵú của nàng.

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của tiểu nữ nhân, ánh mắt nam nhân tối sầm lại, năm ngón tay đột nhiên vừa thu lại, một cỗ cảm giác vừa đau vừa tê dại liền truyền đến đại não. Một chút đau đớn qua đi, thay vào đó là cảm giác sưng tấy nóng rát, ngứa ngáy khiến người ta phát điên.....

Tiểu hồ ly không biết bị làm sao, hai núʍ ѵú trên ngực bình thường chưa bao giờ có cảm giác bất thường như vậy, làm sao hiện tại chỉ mới bị nam nhân này nhào nặn một tí đã biến thành bộ dạng dâʍ đãиɠ như vậy?

Nàng cũng không biết có phải do mình ảo giác hay không, nhưng nàng cảm thấy ngực mình so với trước sưng lên rất nhiều, đặc biệt là hai đầu nhũ hoa bị ngón tay của nam nhân nắm giữ, lúc này đã to bằng hạt đậu phộng, hiện ra đỏ bừng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, dâʍ ŧᏂủy̠ bắt đầu từ đáy thấm ra, đến lúc tiểu hồ ly phản ứng lại, dâʍ ɖị©ɧ đã khiến toàn bộ huyệt khẩu ướt sũng, trong không khí tản ra một cỗ mùi thơm ngọt ngào, còn có mùi không biết tên giống như mùi xạ hương.

Nàng...... Động tình, trong trạng thái tỉnh táo như vậy, đạo sĩ thúi chỉ xoa ngực nàng, nàng liền động tình.

Để nam nhân không phát hiện ra, tiểu hồ ly lặng lẽ khép hai chân lại.

Nhưng mùi nam nữ hỗn hợp lúc giao hoan trong không khí càng ngày càng nồng đậm, nàng bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia linh quang, nàng bất khả tư nghị nhìn nam nhân trước mặt: "Vừa rồi ta ở trong ngực ngươi ngửi thấy có mùi? !"

Giang Dư từ chối cho ý kiến.

Tiểu hồ ly lập tức đỏ mặt, lại bắt đầu mắng lên: "Ngươi cái tên đạo sĩ biếи ŧɦái! Y phục bẩn cũng không biết làm thế nào để tẩy nó, phía trên kia thế nhưng là dính...... Dính......" Dính dâʍ ŧᏂủy̠ mà nàng đã phun ra khi cao trào đêm qua!

Bởi vì thẹn thùng lại thêm động tình, thanh âm của tiểu nữ nhân trở nên nhỏ nhẹ mềm mại, không có khí thế của người mắng chửi, ngược lại còn phá lệ câu nhân tâm huyền.

Chỉ thấy nam nhân cười cười, một tay ôm lấy nữ nhân vào ngực, hai tay nắm lấy đôi chân trắng như tuyết của nữ nhân mở rộng ra thật to gác lên vai mình, Nam Hoan nhất thời không để ý, những ẩn tàng tư mật ban đầu cứ như vậy thoải mái phơi bày trước mặt nam nhân.

Nhìn thấy chân tâm của tiểu nữ nhân đã nước tràn thành lụt, nam nhân khàn khàn mở miệng: "Thật nhiều nước."

Tiểu hồ ly xấu hổ che mặt, nhỏ giọng hừ hừ: "Đừng nhìn..."

Không ngờ nam nhân lại nói: "Hoan Hoan, ngươi vẫn luôn gọi ta là đạo sĩ biếи ŧɦái, chính ngươi sao không phải là hồ ly lẳиɠ ɭơ đi? Tối hôm qua ta làm với ngươi rất nhiều, ngươi phun cả nước lên đạo phục của ta, bây giờ nhìn chỗ này của ngươi chảy nước ra..."

Nam nhân vươn tay vuốt vào giữa chân tiểu hồ ly, trên tay trắng nõn tất cả đều là chất lỏng óng ánh, có vị ngọt nhẹ, nam nhân đưa ngón tay lên miệng khẽ liếʍ, trong miệng tràn đầy vị ngọt ngào, thơm ngọt như trong tưởng tượng của hắn.

Nam Hoan quả thực không mặt mũi nhìn, nàng dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, các giác quan của nàng đột nhiên trở nên rất rõ ràng, không đầy một lát, nàng cảm giác được cây gậy nóng như thiêu đốt của nam nhân đang áp sát vào hoa huyệt của mình, hoa huyệt còn run rẩy một cái, tựa như đã đoán trước được chút nữa mình sẽ phải chịu cực hình như thế nào.

"Hoan Hoan, ta vào đây."