Chương 34: Nhìn Trộm (2)

Tôn Phi Phi đứng bên cửa sổ, nhìn cửa sổ tối đen đối diện vài phút, chắc chắn ánh đèn bên trong sẽ không bao giờ bật sáng, cô chỉ có thể thở dài, quay người trở lại giường đi ngủ.

Sáng mai còn phải làm việc, vì vậy cô phải đi ngủ sớm một chút.

Nhưng tất cả những gì cô có thể nghĩ trong đầu là liệu cô có mơ thấy anh làʍ t̠ìиɦ với cô sau khi cô ngủ hay không.

Kể từ sau đêm cô có mộng xuân về mình và anh, sau khi tỉnh dậy liền say mê một hồi.

Nhưng về sau, cô ít mơ tới nó, thời gian chìm vào giấc ngủ mỗi đêm càng lúc càng muộn.

Trằn trọc trên giường khoảng một tiếng đồng hồ, Tôn Phi Phi mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ, đêm nay cô không mơ thấy cảnh tượng da^ʍ mỹ mà mình muốn, cho dù có mơ cũng chỉ có thể mơ thấy người đó đang ngồi vẽ tranh cách cô không xa, giống như tối hôm nay cô nhìn thấy.

Nhưng ngay cả trong giấc mơ cũng như vậy, người phụ nữ cảm thấy việc chìm vào giấc ngủ là vô cùng khó khăn.

Cô luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, mang theo nhiệt độ cực lạnh, như muốn dùng băng lạnh nhìn chằm chằm vào người cô.

Nửa đêm đột nhiên tỉnh lại một hai lần, cô luôn cảm thấy trong phòng có người, nhưng sau khi vội vàng bật đèn nhìn xung quanh lại không có gì.

Người sống một mình luôn nghi thần nghi quỷ như vậy.

Cô thở dài, kéo chăn và lại chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô dậy muộn hơn cả giờ đi làm, đồng hồ báo thức cứ reo liên hồi, Tôn Phi Phi cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, cô muốn dậy nhưng không thể mở mắt ra được.

Cuối cùng, khi đồng hồ báo thức trên điện thoại đột nhiên vang lên lần thứ ba, cô mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

Sáng nay cô còn chưa kịp trang điểm đã vội vã cầm ổ bánh mì đi ra khỏi cửa.

Đáng tiếc hôm nay chú mèo nhỏ không có ở đó, Tôn Phi Phi đã gọi mấy lần trong công viên nhưng nó không xuất hiện, người đàn ông thường chạy bộ buổi sáng cũng không đến.

Tôn Phi Phi muốn đợi thêm một lúc, nhưng thấy thời gian gấp gáp hơn ngày hôm qua, cô chỉ có thể đặt ổ bánh mì trong bụi cỏ, hy vọng Meo Meo sẽ nhìn thấy.

Khi cô đến tiệm bánh, Lý Duyệt đã đợi sẵn ở đó, cô nhìn Tôn Phi Phi hốt hoảng chạy tới, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao trông cậu tiều tụy hơn hôm qua nhiều vậy?"

“Ngủ không ngon.” Tôn Phi Phi ngáp một cái, mặc quần áo lao động vào, “Tối hôm qua tớ luôn có cảm giác như có trộm vào nhà.”

Sắc mặt Lý Duyệt lập tức trở nên nghiêm túc, "Thật sao? Tớ nói cho cậu biết, một người sống một mình như cậu rất dễ trở thành mục tiêu của bọn tội phạm, trong nhà nên lắp thêm khóa, không mở cửa cho người lạ."

Tôn Phi Phi nghe lời nói này của Lý Duyệt, phản ứng đầu tiên chính là có chút sững sờ, sau đó cười ha hả nói: "Làm sao tớ lại cảm thấy cậu đang dạy dỗ trẻ con vậy?"

Dù biết cô là tốt cho mình, nhưng đột nhiên nói ra những lời nghiêm túc như vậy quả thực khiến người ta muốn cười.

"Yên tâm đi, tối hôm qua tớ đã xuống giường kiểm tra mấy lần, trong phòng ngoại trừ tớ thì không có ai, sẽ không có nguy hiểm."

“Đây chính là nguyên nhân khiến cậu ngủ không ngon sao?” Lý Duyệt kịp phản ứng, “Có lẽ nào cậu uống nhầm thuốc rồi mắc chứng hoang tưởng bị bức hại không?”

"Ngậm miệng cậu lại.” Tôn Phi Phi dùng khuỷu tay chọc chọc cô một cái, tức giận nói: "Miệng chó không mọc được ngà voi.”

Sau khi giày vò Lý Duyệt xong, Tôn Phi Phi đã khôi phục lại một chút, cô hiếm khi đem cảm xúc tiêu cực vào trong công việc, dù sao cũng làm trong ngành bán hàng, cô dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm ăn. Nếu khách nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô, đừng nói đến việc mua bánh ngọt, e rằng họ sẽ không tiến vào cửa thêm lần nữa.

Buổi trưa tiệm bánh không có cơm ăn, Tôn Phi Phi đến một tiệm cơm gần đó để gọi hai bát thức ăn nhỏ trong giờ nghỉ trưa, chỗ cô làm việc cũng được coi là trung tâm thành phố, người đến người đi, lợi nhuận của tiệm cơm nhỏ này không tệ, người đến ăn cơm nối liền không dứt.

Lúc Tôn Phi Phi gọi đồ ăn và tìm chỗ ngồi, cô phải miễn cưỡng ngồi cùng bàn với một cô gái mà cô không quen biết.

Rất kỳ quái, tuy rằng cô thường xuyên ăn ở đây, mặc dù thỉnh thoảng nghe thấy người khác nói chuyện, nhưng buổi trưa hôm nay, cô chỉ cảm thấy cửa tiệm cực kỳ ồn ào.

Một mớ hỗn độn, chỉ nghe thấy những người đó nói chuyện ngắt quãng.

"Cô đã xem tin tức chưa?"

"Xem rồi, thật thê thảm. . ."

"Người nào có thể làm chuyện như vậy?"

"Đây là người làm sao..."

Hết giọng nói này đến giọng nói khác, ngắt quãng không nghe được rõ ràng, từ trước đến nay, lúc ăn cơm, cô cũng chỉ chú ý vào thức ăn trong bát, người không yên tâm ăn thì còn có thể làm gì nữa?

Chỉ là trong tin tức có xảy ra chuyện lớn, cô là một người dân bình thường, ngay cả cuộc sống của mình cũng không thể quản lý tốt, làm sao có thể quan tâm đến người khác?

Thẳng cho đến khi nói chuyện với Lý Duyệt tại nơi làm việc vào buổi chiều, cô mới biết những người đó thảo luận về cái gì.

"Phi Phi, cậu xem tin tức chưa?"

“Tin gì?” Tôn Phi Phi bối rối.

"Chính là tin tức mới ấy? Sao cái gì cậu cũng không biết thế?"

Ông chủ thường ngủ trưa nên buổi chiều ông sẽ đến cửa hàng muộn hơn nhân viên, Lý Duyệt lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho Tôn Phi Phi xem tin tức trên trang tìm kiếm hàng đầu.

Tôn Phi Phi cũng tò mò, nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu liếc nhìn chiếc điện thoại, đập vào mắt cô là một dòng chữ với một số hình ảnh mờ mờ.

"Người phụ nữ 32 tuổi sống một mình bị sát hại dã man tại nhà, bị chặt đứt 10 ngón tay, trên người có hơn 20 vết đâm..."

Mới nhìn đến dòng chữ đầu tiên, Tôn Phi Phi đã cảm thấy choáng váng, bữa trưa vừa ăn lăn lộn trong dạ dày, suýt chút nữa thì nôn ra.

Chữ lớn phía dưới có mấy tấm hình, khảm đầy tấm hình, chỉ nhìn thấy vết đỏ tươi mơ hồ, có thể tưởng tượng người chết thê thảm cỡ nào.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này, vừa nhìn thấy những thứ này rất dễ dàng suy nghĩ nhiều. Vốn tối hôm qua chính mình nghi thần nghi quỷ làm cho tinh thần không yên, hiện tại lại nhìn thấy tin tức này, cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nói không nên lời.

Một lúc sau, cô khẽ run bờ môi hỏi: “Cái này....”

Biểu cảm trên mặt Lý Duyệt cũng không khá hơn cô là bao, cô ấy kinh hãi nói: "Phi Phi, người phụ nữ đã chết chỉ cách khu chung cư của tớ có năm trạm dừng xe buýt."

Người lúc sáng còn an ủi Phi Phi lúc này cũng trở nên sợ hãi, "Cậu nói xem, một ngày nào đó tớ cũng sẽ giống người này thì sao? Dù sao cách gần như vậy..."

Cảm xúc của Tôn Phi Phi còn chưa bình tĩnh lại, nhưng thấy cô gái trước mặt còn không bình tĩnh hơn mình, cô vẫn kiên nhẫn nhẹ giọng an ủi: “Đừng nghĩ như vậy, nói không chừng ... người sát hại người phụ nữ vừa rồi có thù với cô ấy, hoặc là cái gì khác.....”

"Có lẽ vậy... Cầu trời, con không làm gì trái với lương tâm, xin đừng cho con gặp yêu ma quỷ quái nào..." Lý Duyệt chắp hai tay lại, bắt đầu bái trái bái phải, giống như bà điên.

Tôn Phi Phi cảm thấy vừa buồn cười lại hoảng hốt.

Kỳ thật trên đời này mỗi ngày có rất nhiều người sinh ra và chết đi, cô đã sống hơn 20 năm rồi, những chuyện này cô vẫn còn tương đối xem nhẹ.

Chỉ là cô sống hơn 20 năm rồi, chưa từng thấy kiểu chết nào tàn nhẫn như vậy, phần lớn phim kinh dị cô xem trên TV đều có tình tiết như vậy, đột nhiên có một ngày nó xuất hiện trong đời thực, còn ở thành phố cô đang sống, ít nhiều cô cũng cảm thấy mối nguy hiểm đang ở rất gần mình.

Người bị sát hại... là một phụ nữ sống một mình?

Có vẻ như sống một mình thực sự nguy hiểm, nhưng ... cô không còn lựa chọn nào khác.

*

Vì trong thành phố xảy ra án mạng, tin tức ngày càng lan truyền rộng rãi, buổi chiều ông chủ đến, ông đặc biệt cho Lý Duyệt và Tôn Phi Phi nghỉ sớm, bảo các cô về sớm một chút, sợ rằng hai cô gái gặp nguy hiểm và tai nạn ngoài ý muốn trong đêm.

Trước khi rời đi, Tôn Phi Phi mang theo một túi bánh mì sắp hết hạn không kịp xử lý.

Cô hoang mang lo sợ trở về tiểu khu, trên đường về, ở bến xe nghe nhiều nhất là: "Thật thê thảm”, "Cô đọc tin tức chưa?”, "Người phụ nữ đó làm gì mà bị sát hại như vậy?"......

Dù không muốn nghe những lời này, cô cũng phải nhét chúng vào tai.

Trước khi xuống xe vào tiểu khu, do dự hồi lâu, cô đến siêu thị gần đó mua hai ổ khóa.

Tiểu khu này không ở trung tâm thành phố, nằm ngoài đường vành đai 3, xe cộ qua lại không nhiều, cách hiện trường án mạng không xa cũng không gần, chỉ hơn chục cây số.

Dù có khoảng cách, nhưng nghĩ đến nạn nhân là người phụ nữ sống một mình, trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi. Cất hai ổ khóa vừa mua vào túi xách, người phụ nữ hít một hơi thật sâu rồi bước vào tiểu khu.

Thay vì về nhà trước, cô đã đi đến vườn hoa bên cạnh.

Sáng nay Meo Meo không có ở đó, không biết bây giờ gọi nó có ra ngoài không.

Tôn Phi Phi ngồi bên bồn hoa một lúc, kêu meo meo hai lần, nhưng con mèo hoa vẫn không đi ra, cô cũng không rời đi, ngược lại ngây người nhìn chằm chằm người cách đó không xa.

Hôm nay người đó mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đậm, bên dưới là quần đùi màu đen, chân đi một đôi giày thể thao, trên tay là một túi dụng cụ lớn.

Rõ ràng trước đó nhìn trộm rất nhiều lần, dáng người của anh cũng không tính là cường tráng, thoạt nhìn có chút gầy, nhưng bây giờ nhìn thấy anh ôm những thứ đó trong cánh tay hữu lực, cùng người bên cạnh cười cười nói nói, cô đột nhiên cảm thấy thấp thỏm lo âu của ngày hôm nay lắng xuống ngay lập tức.

Khi mới vào tiểu khu, cô đã nghe bảo vệ nói đứa trẻ này thực sự rất hiểu chuyện.

Nghĩ đến anh liền là anh.

Cô còn cố ý đi ngang qua người gác cổng, dừng lại hai ba giây, nghe chú gác cổng nói hết câu.

Cũng chính là lúc đó, cô nghe thấy tên anh, Chu Chính Ngạn.

Án mạng lớn như vậy, người trong tiểu khu này đương nhiên biết chuyện, chẳng qua là gần đây tiểu khu có kiến trúc lâu năm này đang tiến hành trùng tu, sau khi tin tức kinh khủng này truyền ra, người gác cổng của tiểu khu đã bị kéo ra ngoài cả buổi chiều, một chiếc xe tải lớn lắp cửa ra vào và cửa sổ chống trộm đến, sẵn sàng lắp đặt cho những phụ nữ sống một mình.

Chu Chính Ngạn tình nguyện giúp đỡ các chú gác cổng, bắt đầu với việc lắp đặt cho các gia đình ở các tầng thấp hơn.

Trước kia, cô chưa bao giờ thấy một người tốt bụng và có trái tim ấm áp như vậy, cô cảm thấy chỉ cần đứng ở đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy an toàn hơn.

Tôn Phi Phi nhìn hai chiếc khóa vừa mua trong túi xách, bất đắc dĩ cười thầm.

... Đến lúc phòng cô được lắp cửa chống trộm, có phải Chu Chính Ngạn cũng sẽ giúp cô không?

“Meo…” Một hai tiếng meo meo nho nhỏ làm người phụ nữ thoát khỏi suy nghĩ miên man, quay đầu lại liền nhìn thấy chú mèo trốn trong bụi cỏ cách đó không xa đang cảnh giác nhìn cô, lần này không dám tùy tiện tới gần.

Tôn Phi Phi biết những con vật đi lạc không có nhiều niềm tin vào con người, nhìn những vết thương mà nó phải gánh chịu, cô không muốn làm nó sợ nữa, vì vậy cô lấy bánh mì từ trong túi ra, nhẹ nhàng ném đến trước mặt nó.

Con mèo vẫn do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi cơn đói, bắt đầu nuốt trọn.

Cô nhìn con mèo tội nghiệp, trong giây lát lại nghĩ tới mình.

Chỉ là cô đủ may mắn, tìm được một công việc tốt, miễn cưỡng có thể tự nuôi sống bản thân. Con mèo đáng thương này bây giờ ngay cả bản thân cũng không thể tự nuôi sống được, phải cần sự giúp đỡ của người khác, cho nên cả hai có thể coi là đồng cảm với nhau ở một mức độ nào đó...

Nếu... có ai đó có thể hỗ trợ cô, hoặc nếu hai người miễn cưỡng qua ngày, thì họ đã không phải khϊếp sợ trước tin tức khủng khϊếp đó lâu như vậy.

Một bóng đen rơi xuống trước mặt, Tôn Phi Phi giật mình, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, người vừa rồi cô đang nghĩ tới đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, cô còn tưởng mình đang nằm mơ.

Cô hoảng hốt, thân thể theo bản năng lùi lại, chú mèo con ăn bánh mì vừa rồi đã đi đâu mất tiêu, sau lưng cô toàn là cỏ, cô không biết trốn vào đâu.

Chu Chính Ngạn tựa hồ cũng cảm thấy hình như mình vừa dọa người, liền lui về phía sau một bước, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Chị."