Chương 43: Nhìn Trộm (11) (Hơi H)

Người phụ nữ híp mắt, nhìn chàng trai trước mặt mơ hồ không rõ, không kiên nhẫn vặn vẹo thân thể, dịu dàng khẩn cầu: "Chu Chính Ngạn, em muốn..."

Bắp đùi của người phụ nữ trơn dính, theo lời cô, cửa huyệt hơi hé ra, theo lực của người đàn ông mυ"ŧ qυყ đầυ nóng hổi, nhưng anh không chịu vào, mỗi một lần chỉ va chạm nhẹ, kéo chất nhầy ra rồi anh lại rút ra, càng khiến xương cốt cô ngứa ngáy hơn.

Dưới sự khống chế của du͙© vọиɠ, cô không còn có thể suy nghĩ nhiều nữa, tất cả những gì cô có thể nghĩ là làm thế nào để thoát khỏi cơn ngứa đầy cám dỗ này, cô bắt đầu không biết xấu hổ cầu xin người trước mặt: "Làm em... Ưʍ... Làm em đi..."

Nhưng người đàn ông trên người lại không lên tiếng, trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng khúc xạ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa vặn chiếu vào người đàn ông. Nhưng lúc này, khuôn mặt của người đàn ông đã chìm trong bóng tối, Tôn Phi Phi nhất thời không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, cô chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen và sáng trên khuôn mặt mơ hồ.

Người phụ nữ hoảng hốt trong giây lát, không hiểu sao cô lại nhớ đến giấc mộng trước đây: người đàn ông nằm trên người cô, đυ. cô đột nhiên biến mất trong bóng tối, để lại cô một mình trên giường.

"Chu Chính Ngạn?" Cô thăm dò gọi, thanh âm rất nhẹ nhàng run rẩy.

"Anh đây."

Người đàn ông đột nhiên cúi xuống, tựa đầu vào vai cô, hơi thở nặng nề của anh phả vào tai cô. Lúc này, Tôn Phi Phi cuối cùng cũng nhìn rõ mặt anh, khuôn mặt tuấn tú của chàng trai đỏ bừng, đôi môi hơi lạnh lướt qua gò má cô, cẩn thận liếʍ hôn da thịt của người phụ nữ, hạ thân va chạm liên tiếp không ngừng nghỉ.

"Phi Phi... Đợi đã... Ngày... Ngày mai có được không..." Hơi thở của anh cũng rối loạn, mới mở miệng câm đến muốn mạng.

Tôn Phi Phi không hiểu, bây giờ cô đã đưa tới cửa, nhưng anh lại nói còn phải đợi, rốt cuộc anh đang đợi cái gì vậy?

Không phải Lý Duyệt đã nói con trai hai mươi tuổi là thời điểm huyết khí phương cương sao? Cây gậy cọ xát qua lại giữa hai chân cô bây giờ đã nóng như que lửa, anh vẫn còn ý chí để nói ra lời như vậy, chẳng lẽ là do họ tiến triển quá nhanh sao?

Nhìn thấy trên mặt người đàn ông chảy ra rất nhiều giọt mồ hôi, có mấy giọt rơi xuống người mình, vừa rồi cô vào phòng ngủ đã bật điều hòa, phòng không nóng lắm, chắc chắn anh đang kìm nén đến mức khó chịu, nhưng vẫn không có bước tiếp theo.

Một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn khô khốc của người đàn ông: "Không... không có biện pháp tránh thai."

Lời này vừa nói ra, du͙© vọиɠ của Tôn Phi Phi đột nhiên giảm xuống không ít, đầu óc hỗn loạn của cô dần dần tỉnh táo lại.

Kể từ khi hẹn hò với Chu Chính Ngạn, không phải cô không nghĩ tới chuyện này, nhưng cô luôn cảm thấy anh còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ, bình thường dắt tay nhau sẽ thẹn thùng thật lâu, đột nhiên làm loại chuyện này là bởi vì cô sợ hù anh sợ, tối nay thật sự là ngoài ý muốn, ở nhà quả thực không có bαo ©αo sυ.

Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, vùi đầu vào hõm cổ cô, hôn thật sâu: "Phi Phi, anh thấy hơi khó chịu, em có thể cho anh hôn em không... Anh chỉ hôn em thôi..."

Tôn Phi Phi không từ chối, không thể làʍ t̠ìиɦ thì được anh hôn cũng không sao, du͙© vọиɠ dâng trào trong cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, cô cần một cách để phát tiết nên mới để anh đi.

Người đàn ông hôn cô say đắm, nán lại trên cổ cô một lúc lâu rồi mới quay trở lại môi, đưa lưỡi vào miệng cô, bắt chước những động tác vụng về và gợϊ ȶìиᏂ của nụ hôn ở tầng dưới.

Dươиɠ ѵậŧ cương cứng nhô cao, chất lỏng từ mã mắt chảy ra tạo thành một vòng tròn đậm màu xung quanh, cô cực kỳ ướŧ áŧ, thân thể trơn nhẵn như xoa mật, Chu Chính Ngạn cầm dươиɠ ѵậŧ của mình cọ tới cọ lui tiểu huyệt của cô, giống như có sức chịu đựng cực tốt, nhưng thật sự không có tiến vào.

Đêm khuya, ánh đèn mờ ảo, âm thanh môi răng dây dưa được khuếch đại vô hạn, cùng với âm thanh va chạm cơ thể trầm đυ.c, Tôn Phi Phi dần dần đắm chìm trong nụ hôn với anh.

Trên người cô khắp nơi đều có hơi ẩm, không biết là do nóng bức đổ mồ hôi hay là do anh hôn khắp người cô, để lại dịch thể.

Hai tay Chu Chính Ngạn không hề nhàn rỗi, mò mẫm trên người cô, cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân vốn đã ướt đẫm của cô, thậm chí còn có rất nhiều nước trên ga trải giường.

Tôn Phi Phi cảm thấy có chút trống rỗng, trong mắt mơ hồ đọc đến tên người đàn ông này: "Chu Chính Ngạn..."

Chàng trai dường như có rất ít kinh nghiệm, anh chỉ biết ôm một người phụ nữ vào lòng, hôn cô, anh không biết làm bất cứ điều gì khác, cây gậy ở giữa chân anh ngày càng nóng hơn, cũng sưng lên rất nhiều, rõ ràng là do kìm nén quá mức, không có chỗ để phát tiết.

Cô lấy lại bình tĩnh, thở dài, đẩy người đàn ông trên người mình ra một chút rồi nói: "Chu Chính Ngạn, anh cũng cảm thấy không thoải mái, để em giúp anh."

Cô đã nhìn trộm để thủ da^ʍ nhiều lần, du͙© vọиɠ mỗi đêm không trên không dưới, tập mãi cũng thành quen, nhưng đứa trẻ này dù sao vẫn còn nhỏ, nếu không thuyên giảm, sau này có thể sẽ mắc bệnh.

Nói xong, cô đưa tay lên, cầm dươиɠ ѵậŧ to lớn nóng hổi rồi trượt lên trượt xuống giống như những gì cô đã từng thấy trong phim trước đây. Động tác của cô cũng rất xa lạ, khi vuốt lên, thỉnh thoảng ngón tay cô lại chạm vào đầu nấm, khiến nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ đầu nấm vốn đã ướŧ áŧ chảy ra nhiều hơn.

Người đàn ông hít một hơi thật mạnh, bàn tay đặt trên eo thon mịn màng của người phụ nữ đột nhiên siết chặt, mồ hôi trên trán chảy ra, hơi thở trở nên nặng nề, giống như cự thú hung mãnh, nhưng hiện tại, cự thú khổng lồ này đang ngoan ngoãn chờ đợi trong tay cô, để cô làm bất cứ điều gì cô muốn.

Nhưng lột động khoảng mười phút, tay Tôn Phi Phi lại tê rần, cây gậy cũng không có dấu hiệu mềm đi.

Khi ngước nhìn người đàn ông, mặt anh đỏ bừng một cách quỷ dị, không biết là do tình yêu sâu đậm hay do lâu ngày không thể nguôi ngoai, đôi mắt anh mở to như chuông đồng, con ngươi vốn đen kịt của anh bây giờ bị bao phủ bởi rất nhiều tia máu, trông có chút đáng sợ.

Lòng cô mềm nhũn, cô hơi cúi xuống, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ngậm dươиɠ ѵậŧ sưng tấy vào miệng.

Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông rất to, một tay gần như không thể cầm hết chứ đừng nói đến miệng. Vừa ngậm được một phần ba vào miệng, cô đã cảm thấy thứ đó khiến miệng mình ê ẩm.

Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, cố gắng ăn nửa thân gậy, vừa nuốt được một nửa, cô đã cảm thấy đầu tròn của qυყ đầυ ấn vào cổ họng mình.

Vì không đóng được miệng nên nước bọt cứ chảy xuống dươиɠ ѵậŧ, toàn bộ rơi vào lớp lôиɠ ʍυ đen dày giữa háng của người đàn ông. Cô thở hổn hển rồi bắt đầu nuốt nước bọt, với sự hiểu biết của mình về làʍ t̠ìиɦ bằng miệng, cô không ngừng cọ đầu lưỡi vào thân gậy, liếʍ và mυ"ŧ trên bề mặt thô ráp.

Sự vuốt ve như vậy hiển nhiên khiến Chu Chính Ngạn không chịu nổi, anh nặng nề thở dốc, trong cổ họng phát ra tiếng than nhẹ và tiếng kêu rên của dã thú, cơ bắp săn chắc ở đùi trở nên cứng ngắc. Tôn Phi Phi cảm giác đầu mình bị lòng bàn tay của người đàn ông ấn mạnh, như muốn cô nuốt vào sâu hơn.

"Á... Ưm a..." Tôn Phi Phi nhất thời bị lực tác động lên đầu đánh ngã, bị gậy đâm mạnh, gần như không thở được, bên trong mũi đều là mùi nam tính nồng đậm, cả khuôn mặt gần như bị vùi trong lớp lôиɠ ʍυ dày, cô có chút sợ hãi, dù sao trước đây cô cũng chưa từng làm chuyện như vậy, cô vô thức giãy dụa, vặn vẹo, nhưng người đàn ông lúc này lại trở nên mạnh mẽ hơn một chút, bàn tay đặt trên đầu cô không những không buông lỏng mà còn dùng sức hơn, thậm chí còn đẩy eo lên, thọc vào miệng cô.

Người phụ nữ bị cắm cảm thấy buồn nôn, vô thức siết chặt cổ họng.

"Ưʍ..." Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể đột nhiên kéo căng, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn không ngừng phun ra từ mã mắt, chất lỏng sền sệt màu trắng sữa bắn vào miệng cô, đùi anh và trên ga trải giường.

Tôn Phi Phi nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, hài lòng đi đến bên giường lấy giấy vệ sinh lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên khóe miệng, sau đó lấy ra mấy tờ giấy đưa cho Chu Chính Ngạn nói: "Muốn lau không? Hay là muốn đi tắm?"

Ở nhà cô không có quần áo nam, tắm xong chắc chắn sẽ không mặc được gì, nhưng nếu anh không tắm thì hiện trường thực sự sẽ có chút lộn xộn.

Ai có thể ngờ rằng Chu Chính Ngạn lại nói: "Miệng của em... Thực xin lỗi, vừa rồi anh không khống chế được chính mình, lực đạo hơi lớn."

"Không sao đâu," Tôn Phi Phi hoàn toàn không để ý, đây là lần đầu tiên cô làm miệng cho người ta, cũng không thuần thục lắm, có lẽ người đàn ông này vẫn còn là một đứa trẻ, chỉ kí©h thí©ɧ một chút đã xuất tinh, nhưng lại nhìn cảnh tượng bừa bộn trên giường, Tôn Phi Phi nhịn không được nữa: "Hay là anh cứ đi tắm đi?"

Mấy ngày nay, Tôn Phi Phi cùng Chu Chính Nghiên tương đối thân mật, cô biết anh thích sạch sẽ, đi ngủ trong tình trạng không sạch sẽ như vậy sẽ không tốt.

"Anh... Anh nên về nhà." Chu Chính Ngạn xuống giường tìm quần áo, động tác có chút lộn xộn, lời nói nghe có vẻ hoảng loạn hơn bình thường, "Anh... Anh nhớ ra còn có bức tranh chưa hoàn thành..."

Cái cớ này nghe có vẻ quá miễn cưỡng, nhưng Tôn Phi Phi lại không hề cảm thấy khó chịu, cô giúp người đàn ông nhặt quần áo bị vứt sang một bên, đưa cho anh, nói: “Đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang hoạt động không tốt lắm, đi xuống lầu cẩn thận."

"Ừm......."

Nhìn thấy người đàn ông mặc quần áo trên giường chạy trối chết, Tôn Phi Phi rơi vào trầm tư, tự hỏi hình ảnh người chị tốt của cô trong lòng anh có phải bị sụp đổ rồi không, nếu không thì tại sao anh lại sợ hãi khi nhìn cô?

Liệu anh có tránh mặt cô khi hai người gặp nhau vào ngày mai không?

Nhưng nghĩ đến chuyện tối nay cùng Chu Chính Ngạn tiếp xúc thân mật như vậy, cô không khỏi cảm thấy vui mừng, những ngày qua giống như một giấc mơ, nhất là hôm nay, khi cô hôn, ôm và làm miệng cho anh.

Sống được 28 năm, cuối cùng cô cũng nếm được một chút vị ngọt của tình yêu.