Chương 18.3: Bản tính sắc tình ( H )

Thời Gia Nhiên quen sống một mình, nếu trong phòng có nhiều người, cô phải rất lâu mới có thể ngủ.

Có lẽ là do uống rượu xong lại làm vận động thể lực, cô nhắm mắt lại đưa lưng về phía Lâm Thích liền ngủ rồi, Lâm Thích nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, chậm rãi đem cô kéo vào trong lòng ngực, giống như trân bảo hôn hôn cái trán của cô.

Sáng sớm hôm sau, Thời Gia Nhiên bị liếʍ tỉnh, đầu lưỡi trơn trượt liếʍ mυ"ŧ đầṳ ѵú cô, ý thức được cô thân thể trần trụi nằm trên giường Lâm Thích, hô hấp cô trở nên dồn dập, trên ngực phập phồng lên xuống.

Lâm Thích thấy cô đã tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ, một nụ hôn tinh tế dừng trên xương quai xanh của cô, cùng đầu vai, bàn tay xoa bóp tròn trịa trước ngực cô.

Thời Gia Nhiên sau khi trải qua trầm luân đêm qua, thân thể mẫn cảm dị thường, động tình mà ôm lấy đầu của anh, ngón tay xuyên qua tóc đen nồng đậm.

“Tỉnh?” Anh dán lên lỗ tai cô, hô hấp nóng bỏng, thanh âm từ tính nghe được tiếng tim đập của cô, động tác ôm lấy đầu anh không tự giác mà buộc chặt vài phần.

Qυყ đầυ cực đại thong thả mà đỉnh tiến vào thân thể của cô, chặt chẽ kết hợp, lúc nhanh lúc chậm đưa đẩy, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, cuộc vui tình ái bắt đầu, Thời Gia Nhiên híp mắt nhìn một góc bức màn bị thổi bay, hơi thở hỗn độn.

Lúc cô tỉnh lại đã gần mười hai giờ, trong phòng sớm đã không thấy bóng dáng Lâm Thích, mà Lâm Thanh đang ở ngoài cửa cùng vị hôn thê thảo luận chi tiết việc kết hôn.

Cô lấy điện thoại gửi cho Lâm Thích một tin nhắn —— Bạn nhỏ, tôi đói bụng.

Lâm Thích: Rời giường?

Thời Gia Nhiên nhìn chân dung WeChat của Lâm Thích, có loại cảm giác đang yêu, hơi chút động tâm, khiến cô cảm thấy yêu đương cùng Lâm Thích có lẽ cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Cô nhanh chóng trả lời anh —— anh cậu cùng chị dâu cậu ở đây, tôi đột nhiên xuất hiện có phải có chút không thích hợp hay không?

Lâm Thích: Chờ tôi hai phút.

Thời Gia Nhiên mới vừa xem xong tin nhắn WeChat, cửa phòng ngủ Lâm Thích bị mở ra, tâm cô lộp bộp, thấy là Lâm Thích, cô nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Thích buông chìa khóa xuống, nhìn chằm chằm Thời Gia Nhiên đang mặc áo thun của anh, hình ảnh quá mức gợi cảm làm hầu kết anh lăn lộn, nuốt nước miếng, thừa dịp cô không chú ý, anh liếc mắt, nói: “Chị muốn đi đâu, tôi đưa chị về.”

Thời Gia Nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, đùi trắng bóng bại lộ trong tầm nhìn Lâm Thích, cô đứng bên cạnh anh, xuyên qua khe cửa nhìn ra bên ngoài, hình ảnh hương diễm khiến Lâm Thích trong nháy mắt liền ngạnh.

“Bọn họ đi rồi.” Lâm Thích xoay người, đưa lưng về phía Thời Gia Nhiên mở miệng nói.

Trước đây Lâm Thích cảm thấy mình rất thanh tâm quả dục, chuyện làʍ t̠ìиɦ này có thể có có thể không, thậm chí có chút khinh thường việc phát tiết dục vong của đám nam sinh, hiện tại anh cũng có chút khinh thường chính mình, bản tính sắc tình, là có căn cứ.