Chương 25.2: Giày phù hợp chỉ có chân biết

Thời Gia Nhiên thất thần mà cùng Tô Nham ăn cơm, cô biết ở cửa dừng một chiếc xe, ngồi trong xe là một người đàn ông, anh nói thích mình.

Tô Nham thấy cô thất thần, cười ra tiếng: “Có hẹn sao?”

“Không có a.” Thời Gia Nhiên ra vẻ thoải mái mà trả lời, đồng ý bữa cơm này của Tô Nham là một thời gian trước, không nghĩ tới vừa vặn là lúc đang cùng Lâm Thích giận dỗi.

Thời Gia Nhiên bị hai chữ giận dỗi loé ra trong đầu mình dọa sợ, cô thế nhưng cảm thấy cô và Lâm Thích sẽ không chia tay.

“Anh nhớ hồi đi học em rất thích một nam sinh, em có thể buông bỏ quá khứ , anh rất vui, Tiểu Ngọc nhà chúng ta có thể hiểu thấu như em thì tốt rồi.”

Thời Gia Nhiên mím môi, cầm ly nước trên bàn lên uống, nhớ tới lúc đầu dùng điện thoại Nokia gửi tin nhắn QQ cho Lâm Thanh, một bộ dạng ngốc nghếch , thoáng cái đã mười năm trôi qua, sự yêu thích ban đầu đến tột cùng là cái gì, chính cô cũng không nhớ rõ.

Cô buông ly nước xuống rồi nở nụ cười: “Chuyện em thích một nam sinh cùng chuyện Tô Ngọc không hiểu thấu không giống nhau, em cùng anh ấy xét đến cùng cũng không có cái gì khắc cốt ghi tâm, nhưng Tô Ngọc đối với bạn trai cũ vẫn còn tình cảm, bọn họ từ hồi cao trung đã quen biết, sau đó cùng thi vào một trường đại học, sau khi tốt nghiệp lại ở cùng một chỗ, tình cảm khắc sâu như vậy, cũng không thể một chốc nói quên là quên được.”

Trên mặt Tô Nham lộ ra biểu tình tán thưởng: “Em phải khuyên Tiểu Ngọc thật nhiều mới được a, gần đây Tiểu Ngọc đã gây nhiều phiền toái cho em rồi.”

Thời Gia Nhiên biết Tô Nham thích mình, loại thích này nhiều nhất cũng chỉ là hảo cảm thôi, tuyệt đối không giống Lâm Thích, không giống với sự ái muội, chỉ là hảo cảm.

Ý thức được bản thân đang so sánh thích của Tô Nham cùng thích của Lâm Thích, Thời Gia Nhiên đột nhiên không biết phải nói gì tiếp, cô muốn rời khỏi nơi này.

Tô Nham lại nói: “Khi nào đi?”

“A? Đi?” Thời Gia Nhiên nâng mắt nhìn anh ấy, đáy mắt có chút nghi hoặc, cuối cùng đồ ăn cũng chưa động.

“Không phải em đăng trong vòng bạn bè, nói phải xuất ngoại học tập sao.”

“A, thì ra là chuyện này, có lẽ phải đợi nửa năm nữa mới đi.”

Trước đây Thời Gia Nhiên không nói nhiều lắm, nhưng cũng sẽ không phải là không biết tiếp lời hay là hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Lúc này, cô không biết vì sao trong lòng vừa phiền vừa loạn, click mở WeChat của Lâm Thích nhìn mấy lần đều không có tin nhắn gì, cô nghĩ nếu anh nói vài câu dễ nghe , có phải bản thân liền thu hồi lời nói ở bãi đỗ xe hay không.

*

Tô Nham muốn đưa cô về, cô nghĩ đến Lâm Thích còn đợi dưới lầu , cong môi nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, bạn em tới đón em rồi.”

“Bạn trai đi.”

Thời Gia Nhiên cam chịu gật đầu, Tô Nham hơi ngẩn ra: “Bạn trai em hẳn là rất thích em.”

Lúc này đến phiên cô trợn tròn mắt, bước chân nhỏ đuổi theo hỏi: “Anh làm sao mà biết được? Có gì không giống nhau sao?”

So với lúc nãy nói chuyện rất lãnh đạm, Thời Gia Nhiên đột nhiên trở nên nhiệt tình làm Tô Nham cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ngừng bước nói: “Trực giác đi, cũng có thể là tuổi còn nhỏ, tính chiếm hữu vô cùng cao.”

Thời Gia Nhiên thắc mắc: “Vậy anh cảm thấy bọn em phù hợp không?”

Tô Nham nhìn ánh mắt chờ mong của cô, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ của cô: “Giày hợp hay không, chỉ có chân mới biết.”

Thời Gia Nhiên không lên tiếng, Tô Nham vỗ vỗ bả vai cô: “Cãi nhau? Người ở sau lưng em, nếu em cảm thấy giày không phù hợp, ở chô anh có đủ loại giày.”

Thời Gia Nhiên xoay người lại nhìn, Lâm Thích đứng bên cạnh xe, thân ảnh có chút cô đơn.

Cô quay đầu lại muốn tạm biệt Tô Nham, nhưng người đã đi xa.