Chương 9: Chị gái tâm huyết

Trong bữa ăn, Lâm Thanh nói về những chuyện thời đại học, Thời Gia Nhiên lơ đãng lắng nghe, Lâm Thích ngồi đối diện thường xuyên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đó khiến cô khó nắm bắt.

Khi Lâm Thanh chia sẻ về niềm vui kết hôn, Thời Gia Nhiên mày hơi nhíu , dưới bàn chân của người đàn ông đối diện cọ vào cẳng chân cô, cô không cam lòng yếu thế mà nâng chân lên đá anh một cái.

Thời Gia Nhiên chú ý tới trên mặt Lâm Thích không được tự nhiên, nghe Lâm Thanh từ từ kể, cô cảm thấy rất có ý tứ.

Khi bữa ăn sắp kết thúc, bỗng Lâm Thanh nhận được điện thoại của vị hôn thê, anh ấy nói xin lỗi sau đó đi đến một bên nhận điện thoại.

Thời Gia Nhiên nhanh chóng dùng chân đá Lâm Thích, Lâm Thích lấy tốc độ sét đánh nắm lấy mắt cá chân cô, cô bị dọa đến kêu ra tiếng, Lâm Thanh xoay người nhìn Thời Gia Nhiên, lỗ tai cô chợt đỏ lên, cô thấy sợ , sợ Lâm Thanh biết quan hệ giữa cô cùng Lâm Thích.

Cô xấu hổ mà cười cười nói mình không có việc gì, lòng bàn chân dùng sức đá, lại không chịu nổi lực đạo của người đối diện.

Vào lúc Lâm Thanh sắp đi tới, lực đạo giãy giụa của Thời Gia Nhiên lớn hơn nữa, ánh mắt Lâm Thích trầm mặc nhìn cô, cô hít một hơi thật sâu: “Cậu muốn làm gì?”

Lâm Thích liếc nhìn Lâm Thanh vừa cúp máy chuẩn bị đi tới, cười nhạt nói: “Không làm gì cả.”

Thời Gia Nhiên thầm mắng anh có bệnh, không hề giãy giụa, chống nửa bên mặt cười thật tươi đẹp: “Là điện thoại của chị dâu cậu đi, đều sắp kết hôn rồi còn quấn chặt như vậy a?”

Mắt cá chân bị dùng sức nhéo xuống, ngẫu nhiên buông ra, giày cao gót rơi trên mặt đất kêu ra tiếng, không quá to, nhưng là thanh âm rất vang.

Ánh mắt Lâm Thanh kinh ngạc nhìn qua, Thời Gia Nhiên sờ sờ mắt cá chân, thuận tiện đứng lên: “Thời gian không còn sớm, ngày mai em còn phải đi làm, em đi tính tiền.”

Lâm Thanh cùng Thời Gia Nhiên vì chuyện thanh toán mà tranh tới tranh lui, người đứng bên lề Lâm Thích kéo Thời Gia Nhiên ra quét mã QR thanh toán xong sau đó nói: “Đừng cãi cọ, bữa cơm này nên là tôi mời bác sĩ Thời, đúng không.”

Anh cười như có như không mà nhìn Thời Gia Nhiên, đột nhiên lại nói: “Anh, khi anh kết hôn nên mời bác sĩ Thời đến đi, dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm như vậy, bác sĩ Thời chắc cũng xin nghỉ để về thành phố A đi.”

Thời Gia Nhiên bị anh một câu lại một câu gọi bác sĩ Thời đến không thể hiểu được, nhíu nhíu mày, hơn nửa ngày không biết nói gì.

Lâm Thanh cười giảm bớt xấu hổ, Thời Gia Nhiên cũng không biết bản thân xuất phát từ nguyên nhân gì liền đáp ứng đến tham gia hôn lễ của Lâm Thanh.

*

Mấy ngày nay Lâm Thích sắp xuất viện, các cô gái nhỏ sôi nổi tới tìm Thời Gia Nhiên hỏi thăm chuyện của anh.

Bản thân Thời Gia Nhiên không cảm thấy Lâm Thích có cái gì đặc biệt, được các cô gái nhỏ nói rất nhiều, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai, đặc biệt là ánh mắt xinh đẹp kia bất động thanh sắc nhìn cô mới càng mê người, bên trong tựa hồ ẩn nấp hố sâu, tùy thời cô có thể bị hút xuống vực sâu.

Buổi tối, phòng bác sĩ có việc, Thời Gia Nhiên tạm thời thay ca.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, mỗi ngày trước khi giao ban ca đêm cô đều sẽ đi kiểm tra phòng, lúc đến cửa phòng Lâm Thích, cô dừng lại bước chân, tần suất tim đập nhanh hơn như hồi thiếu niên khi tình cờ gặp được Lâm Thanh, cố ý chuẩn bị hồi lâu.

Cô giơ tay muốn gõ cửa, ngừng ở giữa không trung, trong đầu không tự giác mà hiện ra các loại lời kịch —— lần trước vì sao lại sờ chân tôi? Vì sao ở trong thang máy nắm tay của tôi? Vì sao?

Suy nghĩ hỗn loạn bị giọng nói mạnh mẽ hữu lực của Lâm Thích đánh gãy: “Không muốn gặp tôi?”

Thời Gia Nhiên vén tóc ra sau tai, quay đầu lại nhìn khuôn mặt ủ rũ của Lâm Thích, tâm tình giống như không tốt lắm, theo bản năng giọng cô mềm xuống: “Không có, cậu làm sao vậy? Giống như không cao hứng cho lắm.”

Thời Gia Nhiên nỗ lực làm tốt thân phận chị gái với Lâm Thích, một người chị tâm huyết.

Rất hiển nhiên Lâm Thích cũng không cần, anh mím chặt môi, ánh mắt sắc bén nhìn Thời Gia Nhiên.

Trong không khí tràn ngập hương vị quỷ dị, thần sắc Thời Gia Nhiên bình tĩnh mà trả lời: “Không có gì dị thường đi, hôm nay kết quả của cậu đã có, tốt lắm, ngày mai là có thể xuất viện.”