Chương 4.1: "Nghĩ đến tiểu tổ tông của tôi."

Đêm hôm đó, tại Khoa nội trú Phòng 901.

“Là chú của anh ta! Cứ nói là đậu xe bên đường, tôi xuống mua vài lon coca, nhưng lại bị một người không có mắt đυ.ng phải! Thật đúng là Thịnh Nghiêm Tiêu con mẹ nó ngang ngược!”

Hứa Diên xúc động, ở trong phòng bệnh tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng.

Trình Quy ngồi bên cạnh cậu ta, cúi người viết đơn thuốc trên bàn trà, nghe vậy liền cười một cái, đưa đơn thuốc qua: “Hứa đại thiếu gia bớt giận, trước tiên đưa cái này cho y tá, lấy thuốc cho anh ba Thịnh.”

Hứa Diên giữ im lặng, nhận lấy đơn thuốc và đi ra ngoài một cách hiệu suất.

Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, một giây sau cậu ta lại thò đầu vào cửa, thăm dò hỏi người đàn ông đang xem điện thoại của mình: “Anh ba, em dùng WeChat của anh thêm một bác sĩ, cô ấy đã chấp nhận chưa? "

“Cậu không biết tự đi mà hỏi à?” Thịnh Mục Từ nằm ở trên giường bệnh, lưng điều chỉnh nghiêng 45 độ, mí mắt cũng không nhấc lên.

Hứa Diên: “...”

Này là lặng lẽ thêm vào, không thể nào tự mình đi hỏi như vậy được.

“Nếu cô ấy đồng ý trước tiên anh đừng vội xóa, chờ điện thoại di động của em sửa xong đã, chỉ một ngày thôi!” Hứa Diên giơ ngón tay cái đảm bảo.

Thịnh Mục Từ ngước mắt lên và liếc nhìn cậu ta từ xa.

“Ơ, điện thoại di động của Hứa đại thiếu gia hỏng rồi sao? Tại sao không đi mua cái mới?” Trình Quy cố ý cười trêu chọc cậu ta.

Trình Quy là bác sĩ riêng của Thịnh Mục Từ, ba người họ đều là bạn bè đã quen biết nhiều năm, Trình Quy không phải người gốc Bắc Kinh, cũng là người trong giới quý tộc, anh ta trông đặc biệt dịu dàng.

“Cậu nghĩ tôi không muốn à, những thứ qua trọng trong đó tôi còn chưa có sao lưu lại, tôi biết đi đâu mà khóc đây!”

Khuôn mặt ủy khuất của Hứa Diên nhăn lại, oán trách, đột nhiên chạm phải ánh mắt lạnh lùng của người nào đó, cậu ta bị dọa cho giật mình, lập tức thay đổi giọng điệu: “Làm ơn đi, điện thoại bị anh ba đập nát cũng thật quá tốt! Tôi rất thích, ok?

“...”

Thịnh Mục Từ sờ hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, lấy ra một điếu, bỏ vào miệng, giọng điệu lỏng lẻo: “Đóng cửa lại.”

“Ầm.”

Hứa Diên tự nhốt mình ở bên ngoài.

Trình Quy lắc đầu cười, rót một ly nước, nhắc nhở: “Ít nhất một tháng, không được hút thuốc.”

“Biết rồi.” Ban ngày cô gái kia đã nói qua.

Đột nhiên nghĩ đến vị bác sĩ Tống kia, Thịnh Mục Từ hơi sửng sốt, sau đó khịt mũi coi thường, không quan tâm lắm.

Anh người này, đã quen tự cao tự đại, và chuyện anh không tin nhất là cái gọi là tình cờ gặp gỡ.

Vô nghĩa.

Đúng lúc này, di động của Thịnh Mục Từ kêu lên một tiếng, wechat hiện ra một tin nhắn mới.

SS: [Xin chào, tôi là bạn của Tô Đường Niên.]

SS: [Rất vui được gặp bạn.]

SS: [Chuyện tình cảm của tôi có một chút vấn đề, nhưng không sao, tôi sẽ hỏi ý kiến khi bạn rảnh. (jpg ngoan ngoãn)]

Cánh tay phải của Thịnh Mục Từ buông thõng ở một bên, giữa hai hàm răng ngậm một điếu thuốc không nặng không nhẹ cắn một hơi thèm thuồng, có một sự điên rồ trong một nửa khí chất của anh toát ra.

Anh nhìn vào khung chat, cau mày và bấu chặt tàn thuốc.

Tên wechat của con mèo mềm mại và dễ thương này là: SS

Nhìn lại chính mình: Yêu ai

Cái quái gì vậy?

“Chậc.” Thịnh Mục Từ cáu kỉnh vào thông tin cá nhân của mình, đem cái nick name lâu năm “Yêu ai” xóa bỏ.

Đặt một nick name nham hiểm mới: Ăn Sống Trẻ Em.

Sau đó Thịnh Mục Từ giận dữ trả lời bên kia: [?]

Cùng lúc với dấu chấm hỏi được gửi đi.

SS: [Đúng rồi, tôi tên là Tống Lê.]

Thịnh Mục Từ kinh ngạc, sơ ý bỏ lỡ điếu thuốc làm nó rơi xuống áo ngủ. Anh vẫn không nhặt lên, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới nhớ ra cô chính là vị bác sĩ mà Hứa Diên đã thêm.

Có điều, cô giống như đã nhận nhầm anh thành người khác.

Quỷ mới biết Hứa Diên đã dùng cách gì để thêm wechat của người ta, với chỉ số IQ đáng lo ngại của cậu ta, cậu ta có thể làm ra chuyện gì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Thịnh Mục Từ cười nhẹ.

Thông thường, anh sẽ bỏ qua những tin tức như vậy, nhưng lúc đó anh không thể nói ra tâm trạng của mình, có thể là do cái tên này phát âm giống nhau, hoặc có thể cô đã cho anh có cảm giác quá mức quen thuộc.

Ngay cả cái nốt ruồi đỏ nho nhỏ trên cánh mũi cũng giống nhau không nghiêng không lệch.

Tóm lại, lúc đó Thịnh Mục Từ trong vô thức có ấn tượng đặc biệt với bác sĩ Tống, thậm chí còn có một chút kiên nhẫn hiếm có.

Nếu không, anh cũng đã không đọc lại những lời của Tống Lê hai lần, cảm thấy thú vị, trả lời lại một câu “Tình cảm có vấn đề gì?”

Chẳng qua.

Vừa ấn gửi, vẻ mặt bình tĩnh của anh đột nhiên biến thành kinh ngạc.

[Bạn có 1 tin nhắn chưa gửi.]

[SS đã bật xác minh bạn bè, bạn chưa phải là bạn của anh ấy (cô ấy). Trước tiên, vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè và bên kia chỉ có thể trò chuyện sau khi xác minh được thông qua.]

Dấu chấm thang màu đỏ trong khung chat rất bắt mắt.

Thịnh Mục Từ không khỏi ngây người một lúc, ý thức được mình đã bị xóa, anh đưa đầu lưỡi sờ sờ gò má, thiếu chút nữa tức giận cười to.

Giới thiệu bản thân xong liền đem anh xóa đi?

Thật giỏi.

Sự nhẫn nại của anh kéo dài không lâu, chỉ một chút xíu đã tan biến. Thịnh Mục Từ ném điện thoại di động, nhặt điếu thuốc rơi ở bụng, một lần nửa ngậm vào.

Sau khi suy nghĩ ba giây, có chút buồn bực và không cam tâm.

Anh cầm lấy điện thoại và gửi yêu cầu kết bạn.

Ghi chú: [Tại sao lại xóa tôi? Báo cảnh sát.]

Chiêu hù dọa này thật hữu dụng, không quá nửa phút.

SS: [Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh bạn bè của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.]

Thịnh Mục Từ nhướng mày, cố ý hỏi: [Bác sĩ Tống? Đúng không?]

Có lẽ đối phương sợ thái độ gay gắt lúc nãy của anh, giữa những hàng chữ đều là sự thận trọng: [À...Là tôi.]

Thịnh Mục Từ liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tường: [14-10, 20:20:52]

Cô gái bên kia xem không hiểu: [Đây là...]

Thịnh Mục Từ: [Kỷ niệm.]

SS: [Cái gì?]

Thịnh Mục Từ: [Lần đầu tiên ông đây bị xóa.]

SS: [...]

Cô càng lúc càng khó xử: [Xin lỗi anh, vừa nãy tay tôi run quá.]

Thịnh Mục Từ gượng cười: [Bác sĩ khoa ngoại mà tay lại run như vậy sao?]

SS: [...]

SS: [Bên đó mới bình minh đúng không? Trước tiêng không nên quấy rầy anh, về chuyện tư vấn tâm lý, chúng ta hẹn ngày khác rồi nói, được không?]

Cô kết thúc cuộc trò chuyện một cách dứt khoát và khéo léo: [Chúc anh có một chuyến đi vui vẻ!]

Này so với gặp quỷ còn nhanh hơn.

Thịnh Mục Từ nghiêng đầu, nghiền ngẫm mà nói: [Cô muốn xóa tôi một lần nữa?]

Có lẽ hiệu ứng đầu tiên đã gây ấn tượng rất mạnh, anh chỉ đang giễu cợt cô mà thôi, nhưng cô gái cảm thấy như một lời đe dọa, cảm thấy như anh đang hỏi——

Còn dám xóa một lần nữa, xem tôi xử lý cô như thế nào.

Vì vậy, cô thành thật trả lời: [Sẽ không.]

Thịnh Mục Từ: [Thật không?]

SS: [...Thật.]

Thịnh Mục Từ khịt mũi.

Được rồi.

Một người đã ngoại lệ và lấy áo khoác của anh vào mười tám năm trước, còn một người dám can đảm ở chỗ này lừa gạt anh, còn xóa wechat của anh.

Thật đúng là hai tổ tông.

Nghĩ đến đây, anh đột nhiên nhếch môi, phá lệ mà trả lời “Ừm” một cái.

“Nghĩ cái gì vậy? Còn có thể làm cho cậu cười như vậy.” Trình Quy nuốt nước miếng, dù đang bận vẫn ung dung hỏi.

Khóe miệng Thịnh Mục Từ ngậm điếu thuốc thành một vòng cung.

“Nghĩ đến tiểu tổ tông của tôi.”

Bình thường thấy anh kỳ quái, khó chọc, thái độ thẳng thừng như vậy, giống như một con sư tử đang giận dữ sau đó lại ngạc nhiên vì bị vuốt lông, Trình Quy có chút không quen.