Chương 6

Bốn phía lặng im, bầu không khí bỗng trở nên kỳ dị.

"Tôi..." Tống Lê sững người. Sức lực ngày hôm đó, bỗng nhiên chính cô cũng không thể xác định.

"Cậu không nói có ai bảo cậu câm không?"

Ánh mắt Thịnh Mục Từ mang theo mấy phần ngại ngùng, giọng điệu không mặn không nhạt.

Nghe được lời này, Hứa Diên vô cùng oan uổng: "Cậu nói đi, muốn bác sĩ Tống chịu trách nhiệm với cậu... Tôi vẫn còn thông tin ghi chép đây, nếu không tin thì cậu để bác sĩ Tống nhìn xem.

Tống Lê giật giật khoé miệng.

Đề nghị câm miệng.

"Tôi mộng du, không được à?" Thịnh Mục Từ liếc qua, một cái đủ để khiến Hứa Diên im bặt.

Tống Lê: "..."

Anh cũng ngậm miệng đi.

Khí áp hạ thấp, thanh âm Thịnh Mục Từ nhạt nhẽo, không có tình cảm: "Đừng nghe cậu ta nói, mù đặc từ trong bụng mẹ."

Hắn đã nói như vậy, cho dù Tống Lê có phần vô tộI cũng ngại truy cứu: "Được..."

Nhưng cô lại áy náy và lo lắng một cách khó hiểu, đặc biệt là vừa rồi hắn còn từng giúp cô.

Cân nhắc nhiều lần, Tống Lê lại nói: "Xin lỗi, thuốc đắp lên vết thương của anh, lúc sau tôi giúp anh đổi nhé?"

Dường như Thịnh Mục Từ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nâng mắt nhìn cô, im lặng mấy giây, hắn trầm khàn cười ra tiếng: "Vậy à? Đổi đi."

Tống Lê khẽ gật đầu: "Vậy anh phối hợp một chút."

"Sẽ cố hết sức." Thịnh Mục Từ cụp mắt xuống.

Tống Lê thả nhẹ giọng, dò xét mà thương lượng với hắn: "Với lại... Đừng khiếu nại tôi, được không?"

Ánh mắt Thịnh Mục Từ bao phủ lên người cô, khoé miệng cong lên một chút, lại liếc nhìn Hứa Diên: "Nghe thấy không?"

Hắn trầm giọng: "Đang yên đang lành đừng khiếu nại người ta."

Trong lòng Hứa Diên lộp bộp một tiếng, bỗng dưng sống lưng thẳng tắp: "Bác sĩ Tống, tôi sai rồi! Thật sự tôi không cố ý!"

"..."

Hoá ra là cậu.

Tống Lê giật giật khoé miệng, trái lương tâm nói một tiếng: "Không sao đâu."

Được tha thứ, nhất thời Hứa Diên lại cười mỉm, nhanh nhạy chợt loé: "Ai, bác sĩ Tống, hai ta kết bạn WeChat đi. Có chuyện gì tôi trực tiếp tìm cô. Cô xem hôm nay xảy ra hiểu lầm lớn như thế."

Tống Lê suy nghĩ một chút, đồng ý.

Để diệt trừ mọi khả năng việc kia tái diễn.

Thịnh Mục Từ cúi thấp đầu, vài sợi tóc ngắn lười biếng rủ xuống như có như không che khuất lông mày. Nghe vậy, hắn nâng mắt, vừa hay thấy hai người đang thêm bạn bè.

...

Tống Lê trở lại vị trí công tác, động tác rất nhẹ.

Nơi đây là văn phòng của nhiều đơn vị, chủ yếu là bác sĩ nội trú và thực tập sinh của khoa ngoại.

2:09 chiều là một cái giờ ẩm ương, không đủ để cô ngủ nhưng lại có thể nghỉ ngơi giây lát.

Lúc ấy có người mơ màng tỉnh ngủ, cũng có người vẫn còn đeo bịt mắt.

Vì vậy Tống Lê gục trên mặt bàn, lấy cánh tay làm gối nghỉ ngơi tầm mười phút.

Tống Lê không ngủ, chỉ thư giãn ở trạng thái mông lung một hồi rồi mở mắt. Cuối giờ nghỉ trưa, một đám người bắt đầu nói chuyện hoặc bận rộn trên máy vi tính.

Cô xoa xoa cái cổ sưng đau, đứng dậy.

"Tống Tống."

Men theo giọng nữ trung niên, Tống Lê ngẩng đầu.

"Nhận lấy." Mạnh Ánh Kiều phía đối diện đẩy tay, một chai nước dừa lăn trên bàn, dừng lại bên tay Tống Lê.

Tống Lê cầm lấy nước dừa, cảm động nhìn cô ấy.

"Chị là tốt nhất."

Mạnh Ánh Kiều nhướng mày: "Trần Đan Dục lại ném nồi của em phải không?"

Tống Lê cười không đáp, vặn mở nắp bình uống một hớp.

"Cô ta cùng chỉ nhân lúc phó chủ nhiệm vắng mặt mới dám đẩy em ra đứng mũi chịu sào." Mạnh Ánh Kiều khịt mũi coi thường, có một nỗi oán giận sâu nặng với Trần Đan Dục.

Cho dù cùng là bác sĩ nội trú, Mạnh Ánh Kiều thân cao một mét bảy lăm, tóc ngắn xanh xám, tính tình cũng giống như đàn ông, toàn khoa cũng chỉ có Tống Lê hợp tính.

Bình thường Trần Đan Dục bắt nạt kẻ yếu cũng sẽ không đến tìm cô ấy.

"Được rồi, hơn một tháng nữa, lúc Nguyên Đán thì phó chủ nhiệm sẽ trở lại." Tống Lê nhẹ nhàng cười.

Mạnh Ánh Kiều biết cô không muốn kiếm chuyện ở bệnh viện, thở dài, lại nhẹ giọng hỏi: "Vị ở phòng 901 kia không làm gì em chứ?"

Suy nghĩ kỹ một chút, thật sự không có.

Thậm chí có thể tính là bảo vệ cô.

Tống Lê còn chưa kịp nói thì đã có một giọng nói ỏn en xen vào cuộc đối thoại giữa hai người: "Thịnh Mục Từ cũng không phải dễ chọc."

Vạn Diêu vào văn phòng, hai mắt nhìn thẳng đi tới bàn làm việc của mình, ngồi xuống nói: "Bệnh viện đều phải nể anh ta, nếu có thêm một lần nữa thì e rằng ngay cả chú tôi cũng không giữ được cô."

"Tống Tống, chú ý chút đi." Nói đến đây, Vạn Diêu mới chịu liếc nhìn Tống Lê một cái.

Giọng nói cô ấy không rõ là cười trên sự đau khổ của người khác hay là âm dương quái khí.

Mạnh Ánh Kiều khẽ phì cười.

"Được, tôi sẽ làm thế." Tống Lê không đau không ngứa trả lời, thản nhiên cười "Hôm nay giường số 9 và giường số 14 xuất viện, cô mau đi chuẩn bị thủ tục đi. Với lại bệnh nhân giường số 7 ngày mai phẫu thuật, đánh giá trước khi phẫu thuật chủ nhiệm đã giục hai lần, nếu cô lại không viết xong nữa chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đợt kiểm tra tháng này. Đến lúc thứ hai bàn giao, e rằng thầy Trần sẽ bị phê bình vì cô liên lụy."

Trong khoảnh khắc, Vạn Diêu á khẩu không trả lời được.

"Nhớ cũng rõ lắm..." Cô ấy lầu bầu tự nói, trong lời lẽ có mấy phần không phục "Chính cô không có chuyện gì à?"

Tống Lê đã mở máy tính ra, đeo mắt kính lên, vừa định bắt đầu gõ phím thì nghe vậy, cô nở nụ cười vô hại nhìn sang: "Đúng vậy, tôi chỉ thiếu một cái bệnh án, viết xong thì đi phòng khám học tập."

"..." Khoé miệng của Vạn Diêu hạ xuống.

Tống Lê liếc nhìn hồ sơ trống không trên màn hình của cô ấy: "Cô sẽ không sao chứ? Cần tôi dạy cô không?"

Thật ra lúc này Tống Lê nói muốn giúp cô ấy là thật lòng, sợ cô ấy lại dong dong dài dài chậm trễ thời gian của bệnh nhân. Nhưng Vạn Diêu là người ngạo mạn lại vô cùng thích thể hiện, sau khi nghe xong thì sắc mặt khó coi trực tiếp nói không cần.

Tống Lê không phải Bồ Tát sống, thấy vậy cũng không khuyên nữa.

Chưa tới hai phút, Tống Lê nghe thấy Mạnh Ánh Kiều gọi tên của mình.

Mạnh Ánh Kiều tay phải xoay bút, tay trái thuần thục lướt Weibo, ngoẹo đầu nhìn sang: "Chị vừa nhìn tin tức, nói có người có thể xưng là nhan sắc tận cùng vũ trụ. Có khoa trương quá không?"

Từng thấy phản ứng sục sôi của Tô Đường Niên nên Tống Lê cũng không kinh ngạc lắm, cười cười: "Ngày mai chị đi kiểm tra phòng với em chẳng phải là sẽ biết được à?"

"Không cần, chị không điên." Mạnh Ánh Kiều sợ hãi một hồi, vô cùng kháng cự, sau khi quyết đoán từ chối thì đưa điện thoại cho cô nhìn.

"Người điên là cộng đồng mạng."

Tống Lê nhận lấy theo bản năng, ánh mắt dán lên màn hình.

Hoá ra vụ Thịnh Mục Từ gặp tai nạn xe cộ thật sự lên hot search.

Dự tính ban đầu của những người dùng Weibo đại khái là thu hút sự chú ý, nội dung chủ yếu là "Hiện trường thảm thiết" và "Đang điều trị tích cực (ICU) không rõ sống chết", cái gì cũng có thể viết, hoàn toàn không giống với tình hình thực tế.

Nhưng mà đầu năm nay, cộng đồng mạng đều nhận sự huấn luyện cao độ, nhìn đời nhiều, cũng rất tinh tường.

[Sao cậu lại biết?]

[Không cần nói bậy, chính phủ còn chưa lên tiếng.]

[Bịa rất tốt, lần sau không cần bịa nữa đâu. Tôi ở phố Cổ Tước, đêm đó tận mắt thấy xe cấp cứu. Người lúc ấy tỉnh táo, không cụt tay gãy chân. Cậu không có người thân hay sao mà lại nói người ta đang ở ICU không rõ sống chết?]

Thịnh Mục Từ là một sự tồn tại hết sức đặc biệt, hắn chưa bao giờ xuất hiện công khai, bởi vì sự hạn chế bởi thân phận mà ảnh chụp cũng không lưu truyền trên Internet, vô cùng thần bí.

Lúc hắn vừa ra khỏi trường quân đội, không rõ là vô tình hay cố ý, văn phòng giám đốc của Thịnh thị bị phóng hỏa, đống văn kiện trọng yếu chưa xử lý xong của anh cả hắn hoàn toàn bị thiêu rụi.

Sau chuyện đó, hắn nhìn người anh giận mà không dám nói của mình, chỉ nói một câu không mặn không nhạt: "Đã lâu không gặp, anh trai."

Những lời đồn tồi tệ tương tự liên quan tới hắn rất nhiều.

Mọi người luôn dễ sinh lòng mong ước với những thứ mình không thể biết, vì vậy hắn giống như một truyền kỳ truyền miệng với hình tượng "Boss phản diện âm u lạnh lẽo".

Lên men đến nay, độ nổi tiếng của Thịnh Mục Từ không thua gì những đỉnh lưu quốc dân.

Không chỉ những người trong giới, ngay cả cộng đồng mạng cũng gọi hắn một tiếng "anh ba".

Đúng như dự đoán, bình luận chính nghĩa này đã kí©h thí©ɧ dư luận.

[Vả mặt đến quá nhanh giống như bão vậy, mọi người có thể tin tưởng năng lực tiên tri của Tiểu Biên.]

[Từ nhỏ đứa nhóc Tiểu Biên này đã là dũng sĩ, thế mà dám bịa đặt lên đầu Thịnh tam ca.]

Tiểu Biên: [Tiểu Biên cũng rất nghi ngờ (sticker nghi hoặc)]

[Ha ha ha! Tiểu Biên: sinh để làm chó. Thật sự xin lỗi!]

Có một cư dân mạng hỏi đến mấu chốt: [Đâm đâm lầu trên, anh ba thật sự đẹp trai đến nỗi nổ tung à?]

Lầu trên: [Phải nói là! Tuyệt! Sắc!]

Lầu trên: [Kết hôn sớm. Muốn ly hôn.]

Vì vậy, cộng đồng mạng lập tức bùng nổ.

[Hhhh lầu trên tỉnh táo.]

[Đã hiểu. Mau đi cướp vé máy bay đến Nam Nghi!]

[A a a! So với đỉnh lưu đẹp nhất nước ta thì sao?]

[Thế so với Tiên Nam Trần Gia, nghệ thuật gia Kinh thị Ứng Phong thì sao?]

[Hu hu hu thật sự là một tấm ảnh cũng không có à? Tôi cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh ba, muốn chồng, muốn dính dính TAT]

...

Tống Lê tùy ý lướt khu bình luận, ban đầu còn cảm thấy khá thú vị, mãi đến khi hai chữ "Ứng Phong" xuất hiện trong tầm mắt.

Tống Lê vừa trả lại điện thoại cho Mạnh Ánh Kiều thì bên cạnh truyền đến giọng nói quái dị của Vạn Diêu, trong lời nói còn có chút châm chọc.

Ngón tay Vạn Diêu dừng ở trên bàn phím, một bên mắt liếc sang: "Người như Thịnh Mục Từ tính tình thất thường. Gần vua như gần cọp, Tống Tống, tự cầu phúc đi."

Sự quan tâm giả tạo không che giấu được.

Ý tứ rất rõ ràng.

Chính là muốn nhìn thấy Tống Lê phải xấu mặt.

Mạnh Ánh Kiều phiền nhất điệu bộ giả tạo này của Vạn Diêu, nhưng Tống Lê lười phản ứng. Trước khi Mạnh Ánh Kiều dỗi, Tống Lê cười khanh khách nói: "Được."

Không thể không nói, tiếu diện hổ là phương pháp cao nhất để đối phó với loại người này.

Làm sao cũng không thể đánh trúng điểm đau của Tống Lê, Vạn Diêu dần cảm thấy không thú vị, bất mãn tự đi nghiên cứu tiểu luận.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Tống Lê chuyên tâm viết xong báo cáo bệnh án của Thịnh Mục Từ, vừa muốn đến phòng khám dự thính thì đột nhiên bên cạnh phủ xuống bóng mờ. Một cái tay lọt vào tầm mắt của cô, gõ gõ lên mặt bàn.

Ngửa đầu, chẳng biết Trần Đan Dục xuất hiện từ lúc nào.

Sắc mặt của Trần Đan Dục còn lạnh hơn mấy độ so với bình thường.

"Ba bệnh nhân mới, giường số 6, số 8 và số 10, ba giờ sau đúng giờ đi tiếp nhận."

"..."

Những việc dính dáng đến người khác cô ta thật sự không làm một chút nào đúng chứ? Việc này để Vạn Diêu làm là được. Nhàn rỗi ở bệnh viện còn chiếm mất dưỡng khí của người khác.

Tống Lê cũng sắp hít thở không thông.

Nhưng sự trả thù này cũng hợp tình hợp lý. Rốt cuộc Trần Đan Dục phải nuốt một bụng tro ở chỗ Thịnh Mục Từ có một phần nguyên nhân do cô.

Đột ngột tăng khối lượng công việc khiến Tống Lê bận rộn đến bảy giờ tối mới xong xuôi.

Cuối thu, mặt trời xuống núi dần sớm, sắc trời đã sớm đen.

Tống Lê bắt đầu suy nghĩ cơm tối cô tự nấu hay mua về, đắn đo mãi, lúc cô bước ra khỏi cao ốc khu nằm viện vừa hay gặp Hứa Diên vội vội vàng vàng trở về.

"Bác sĩ Tống!"

Hứa Diên vừa mừng vừa ngạc nhiên, hào hứng chạy đến trước mặt Tống Lê: "Bây giờ cô có rảnh không?"

Tống Lê chần chừ: "... Có."

"Quá tốt!" Hứa Diên nâng hộp giữ nhiệt trong tay lên "Giúp tôi một chút, đem bữa tối qua cho anh ba được không? Tôi làm rơi điện thoại, phải nhanh chóng đi tìm, tìm không thấy chắc tôi chết mất."

Thấy cậu ta sốt ruột, Tống Lê vẫn đành tiếp nhận hộp đồ ăn, đồng ý: "Được."

Cô bỗng trở thành ánh sao lấp lánh trong mắt Hứa Diên.

Sau khi Hứa Diên sốt ruột hoảng loạn chạy đi, Tống Lê liếc nhìn chiếc hộp giữ nhiệt màu đen trong tay, quay trở lại toà nhà.

Vốn tưởng rằng đưa đồ xong Tống Lê lập tức có thể về nhà, không nghĩ rằng, ấn xong chuông cửa phòng 901 thì lại không có người ra mở.

Có lẽ là Thịnh Mục Từ ở một mình, không tiện mở cửa?

Tống Lê nghĩ vậy, gõ cửa ba cái, nói với bên trong: "Vậy anh Thịnh, tôi vào đây."

Cũng không có ai đáp lại.

Tống Lê nắm lấy chốt cửa, đẩy ra.

Phòng khách trống không, đèn cũng tắt, bên cửa sổ xa xa có mảnh đèn rơi xuống, ánh sáng le lói, rèm cửa mở toang, bên ngoài lớp thủy tinh chỉ có một màu đen.

Trên nền đất sát cửa sổ để một chiếc điện thoại. Trên giường bệnh cũng không có ai nằm.

Có một cảm giác uy nghiêm đến khó hiểu, giống như mật thất.

Tống Lê chần chừ giây lát, gọi hai tiếng "anh Thịnh", sau đó bước một bước nhỏ, chậm rãi đi vào trong phòng, đem hộp giữ nhiệt trong ngực nhẹ nhàng đặt lên bàn trà nhỏ.

Hai mắt nhìn quanh, từ phòng ăn đến phòng ngủ đều là một mảnh tối đen.

Liệu hắn có ở trong phòng ngủ hay không?

Tống Lê có hơi sợ bóng tối, cô không biết công tắc đèn hành lang ở chỗ nào, cũng không dám mò mẫm đi qua. Nội tâm vùng vẫy một lúc lâu, cô lấy điện thoại trong túi xách ra, mở đèn pin, cẩn thận dè dặt mò đường đến phòng ngủ.

Nhưng hồi lâu vẫn không được.

Lúc này màn hình chợt sáng, điện thoại bắt đầu rung lên.

Tên người gọi là Cận Thời Văn.

Tống Lê đánh giá cao năng lực thích ứng trong bóng tối của mình, thấy cuộc gọi như thấy cọng rơm cứu mạng, không hề suy nghĩ lập tức nhấn nghe, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài nghe điện thoại.

Vừa muốn áp điện thoại lên tai, lời nói sắp thốt ra khỏi cổ họng, khoảnh khắc quay đầu, màn hình sáng rực bỗng chiếu lên gương mặt của một người.

"A!"

Tống Lê sợ đến hét lên, tay run run, điện thoại lạch cạch rơi xuống đất phát ra một tiếng to.

Người đàn ông xuất hiện yên lặng không một tiếng động.

Hắn nghiêng người dựa vào cạnh cửa, có lẽ xương sống thắt lưng chịu lực, đứng lâu khó thể thẳng được.

Vừa gội đầu, tóc ngắn của hắn ướt nhẹp, cổ quấn một chiếc khăn lông trắng, đồ ngủ màu đen mở toang. Vải thưa quấn eo bị dính chút nước, lộ ra bộ ngực rắn chắc.

Tống Lê cách hắn hai bước.

Điện thoại rơi xuống đất phát ra ánh sáng, vẫn đang gọi điện.

Trong ánh sáng lập loè, thân hình Thịnh Mục Từ vô cùng cao lớn, rũ mắt nhìn cô.

Quầng mắt hắn rất thâm, giống như một người nghiện hút nguy hiểm.

Nhưng mà trong không gian tối tăm, cô một thân một mình, nội tâm trầm xuống phân nửa.

Chỉ là sau khi nhìn rõ nửa thân trần bên trên, Tống Lê nhịn không được phát ra tiếng hét kinh hãi, đột ngột che mắt, xoay người.

Thịnh Mục Từ thản nhiên nhìn cô, miễn cưỡng nâng môi.

Đại khái đúng lúc xương cốt đau đớn, giọng nói của hắn trong bóng đêm hơi nhẹ.

"Tôi còn không kêu, cô kêu gì?"

Bốn phía u ám, thoáng có ánh sáng mờ mờ, thanh âm trầm thấp của hắn cũng dính mấy phần cấm kỵ.

Tống Lê đột nhiên nhớ tới cư dân mạng "muốn dính dính" kia.

Cô xấu hổ, run rẩy ngập ngừng: "Nhưng mà, anh không mặc quần áo."

Thịnh Mục Từ cúi đầu.

Quần không phải thắt chặt rồi à? Sao lại không mặc?

"Lại nhìn một lần?" Giọng hắn không thèm để ý.

Lòng Tống Lê nói không cần, cô đã nhìn rõ ràng, lại đột nhiên nhận thức được, phản ứng vừa rồi của mình đúng là hổ thẹn với nghiệp vụ nghề nghiệp. Hắn là bệnh nhân, cô là bác sĩ, không cần phải ngại.

Suy nghĩ giây lát, Tống Lê từ từ nghiêng người sang, ánh mắt lẩn tránh: "Xin lỗi. Tôi... tôi không biết anh đang tắm rửa."

Dù sao là cô không nghĩ tới, hắn còn muốn cử động loạn xạ, không gọi người giúp đỡ.

Thịnh Mục Từ ý vị sâu xa cười một tiếng, không nói lời nào.

Có chút kỳ lạ. Tống Lê ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt của hắn đang hướng về trên mặt đất.

Bên trong truyền ra giọng nói của Cận Thời Văn: "Lê Lê?"

"..."

Tống Lê phục hồi tinh thần, trong phút chốc nhặt lên điện thoại.

Giọng của cô mang theo chút ngọt ngào, dịu dàng lấy lòng của thiếu nữ, che miệng nói với bên kia mình còn đang bận, chút nữa sẽ gọi lại, sau đó lập tức kết thúc cuộc gọi.

Thịnh Mục Từ lười biếng dựa vào cửa không động đậy, nhìn như thờ ơ.

"Bạn trai?"