Chương 9.2

Tống Lê tỉnh lại chút, suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nói với hắn: "... Cám ơn."

Con gái Giang Nam, mắt là thanh ấm, luôn có một loại khí chất dịu dàng như tranh thủy mặc, Tống Lê càng không cần phải nói.

Cô thật sự giống một đóa hoa lài.

Xinh đẹp thuần khiết, lại cũng dễ hái, dễ ngắt.

Thịnh Mục Từ liếc nhìn cô, lông mi lại cong xuống một nửa, nếp nhăn ở mí mắt hắn rất sâu, hốc mắt cũng thâm thúy.

Một mực một hàng đều là khinh cuồng, tỏ ra rất bất chính phái.

Một thân ăn chơi không quay đầu, dự đoán là đã trải qua nhiều năm ở Tứ Cửu thành mới dễ trui luyện ra được.

Người như vậy sẽ có tính tình tốt à? Trước khi gặp hắn, Tống Lê khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng khi đó, môi mỏng hắn làm thành độ cong, xác thật mang theo mấy phần dung túng, dùng giọng Bắc Kinh trêu chọc cô một câu: "Kiều khí."

Nghe tới lại khó hiểu giống như là đang nói Kiều đi.

Tống Lê hoàn toàn không có xúc động muốn đi phản bác.

Ngoài mặt ngại, nhưng trong giọng nói của hắn mơ hồ có một tia nhậm túng, có lẽ là ảo giác của Tống Lê, nhưng hắn miệng to giúp cô ăn hết quả xoài không chút nghĩ ngợi, quả thật chạm đến trái tim cô.

Nhưng dáng vẻ của Thịnh Mục Từ như không có chuyện gì xảy ra, giống vô ý đi ngang qua, tiện chân đá văng hòn đá dưới chân muốn làm cô vấp.

Thờ ơ, không quan trọng.

Tống Lê đột nhiên nghĩ.

Khả năng người này cũng không phải hoàn toàn không có nhân tình.

Tống Lê cúi đầu nhìn đĩa trái cây trong tay.

Dâu tây đều rất đầy đặn, có hai loại màu sắc, một loại đỏ tươi, nghe được hương vị đậm đà, một loại màu trắng, nhìn thì cảm thấy mùi vị nhạt hơn chút.

Người lạnh quen đối rất nhạy cảm đối với nhiệt độ dù chỉ một chút xíu, thoáng chốc cái mũi của Tống Lê chua chua, cô đột nhiên lười khách khí tiếp, quỷ thần xui khiến nhặt ra một khỏa bạch thảo mâm xôi, nho nhỏ cắn một cái.

Ngoài ý muốn, vậy mà rất ngọt.

Còn ngọt hơn tất cả dâu tây đỏ cô từng ăn qua.

Tống Lê đứng bên giường, phía người ôm đĩa trái cây, tay phải cầm một miếng dâu tây đặt bên mép, liền như vậy một hớp nhỏ còn phải nhai nhuyễn nuốt chậm, ăn đến rất nghiêm túc.

Tóc đuôi ngựa hơi lỏng, tóc mai ở vành tai cong cong, dâu tây trắng, lộ rõ sấn ra gò má nàng thấu phấn, môi cũng hồng hào.

Giữa mi mắt, thần thái kia mềm nhũn, khôn khéo cũng hiểu lễ phép.

Ngay tại lúc này, Thịnh Mục Từ thả chậm tốc độ ăn.

"Không ngồi?" Hắn giọng nói nhàn nhạt, như có như không cười một tiếng: "Cùng ta phạt ngươi đứng tựa như"

Tống Lê cũng cảm giác mình đứng cạnh ăn có chút kỳ quặc, liền ngồi xuống chiếc ghế gần đó, còn không quên nói cảm ơn hắn.

Có lẽ là dáng vẻ miệng nhỏ của cô cắn dâu tây rất đáng yêu, Thịnh Mục Từ nhìn nhiều một hồi, mới không nhẹ không nặng cười một tiếng, cụp mắt tiếp tục ăn đồ của mình.

Căn cứ tâm thái đáp lễ, Tống Lê nghĩ tới cái gì, đem nửa miếng dâu tây còn dư nhét vào trong miệng, sau đó tay đưa vào túi áo blouse trắng mò tìm hai cái, lấy ra tất cả kẹo sữa.

Tùy thân mang không nhiều, cũng chỉ bốn năm viên.

Cô nhẹ nhàng buông tay, cạch một tiếng, đống kẹo kia toàn bộ rơi vào bên cạnh thuốc của hắn.

Khi Thịnh Mục Từ theo tiếng nhìn sang, đầu Tống Lê đã buông trở về, phồng miệng nhai dâu tây, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Hắn khẽ liếʍ khóe miệng, cười chế nhạo: "Làm gì vậy? Còn vụиɠ ŧяộʍ để lại kẹo ở chỗ tôi."

"?" Tống Lê ngẩng đầu đối mặt với hắn.

Cái gì gọi là vụиɠ ŧяộʍ, nói giống như cô đồng dạng với đám cư dân mạng kia một lòng mê mẩn hắn, thừa dịp hắn không chú ý để quà lại bày tỏ tình yêu, dĩ nhiên không phải.

Tống Lê nhai nhanh chút, muốn biện giải.

Chỉ nghe Thịnh Mục Từ lại hỏi trước: "Cho tôi?"

Tống Lê còn nói không ra lời, thoáng nghĩ ngợi, cô gật gật đầu.

Ăn hòm hòm, Thịnh Mục Từ nâng cánh tay dài, đĩa trái cây gác qua tủ đầu giường, thình lình nói một câu: "Em gái à, có phải nơi nào của tôi trêu chọc em rồi hay không?"

Lời này hỏi làm Tống Lê ngơ ngác, cô chần chừ lắc lắc đầu.

"Lần trước viên kẹo cô cho tôi kia..." Thịnh Mục Từ ngưng lại, nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp hấp dẫn, thẩm vấn cô: "Đồ chơi kia cho người ăn à?"

Tống Lê lý suy nghĩ giây lát, đột nhiên hiểu rõ.

Hoá hắn ăn kẹo chanh của cô, lúc trước còn từng do dự cho là hắn không hiếm lạ sẽ ném đi.

Giờ phút này dáng vẻ một mực muốn đòi công đạo của hắn khiến Tống Lê không nhịn được tưởng tượng hình dáng lúc ấy của hắn, có phải cũng chua đến lợi run rẩy, cả khuôn mặt đều nhíu lại, tương phản mãnh liệt so với khuôn mặt phách lối không ai bì nổi bình thường hay không?

Nghĩ tới đây, Tống Lê bực bội cười nhẹ một tiếng.

Thịnh Mục Từ nhìn cô.

Chân mày cô theo nụ cười dãn ra, hai mắt cong thành hình lưỡi liềm, sự u ám mấy ngày nay cuối cùng cũng tản ra, thấy được nụ cười.

"Còn cười." Thịnh Mục Từ trầm giọng, giống cố ý.

Hắn dựa vào đầu giường, lười biếng ôm cánh tay, cổ áo ngủ rộng rãi mở rộng, lộ ra xương quai xanh rõ ràng, tư thái cuồng vọng khó dây vào.

"Cố ý chỉnh lão tử?"

Miếng dâu tây mia quả thực quá lớn, Tống Lê vất vả nuốt xuống, bị khí thế của hắn doạ cho kinh sợ, lập tức lắc đầu: "Không trêu anh... Là kẹo chanh, chính tôi cũng ăn."

Con ngươi cô xinh đẹp mượt mà, tựa như viên ngọc sáng trong, nhìn trong nháy mắt, liền hiện ra một loại không tự biết vô tội.

"Lần này chính là kẹo sữa, ngọt, khói ngàn vạn đừng rút."

"?"

Lời Tống Lê nói với hắn rất cẩn thận, rốt cuộc ở ngoài người này thanh danh, mà bọn họ đơn thuần chỉ là quan hệ bác sĩ bệnh nhân , nửa sống không chín, cô cũng không dám đi quá gần.

"Chắc chắn không chua?" Thịnh Mục Từ thần sắc tản mạn, tay chìa ra: "Cầm đi, kiểm tra."

Tại sao lại như vậy?

Trên đời tại sao lại có dạng người thiếu đánh như hắn?

"Chỉ là kẹo sữa bình thường." Tống Lê nhận định hắn là cố ý tìm tra, rất muốn đạp hắn, đáng tiếc không dám.

Cô sinh ra chút oán khí, thanh âm càng ngày càng thấp: "... Thôi, anh đừng ăn."

Kẹo sữa bò Vượng Tử không xứng với anh, lần sau mua cho anh kẹo Vượng Tử ngưu bức là được rồi chứ? Được! Rồi! Chứ!

"?" Lần này hắn lại không vui: "Cô nói cô làm người có chút thể diện không?"

Sau khi Tống Lê mặc niệm trong lòng ba lần "Bác sĩ từ tâm", tỉnh táo tính toán với hân: "Không phải anh hoài nghi lại là kẹo chua à?"

"Vậy không cần ăn qua mới biết?"

Tống Lê bỗng nhiên ngộ ra, không thể nói phải trái với một quả trứng thối, cũng không biết được lúc ấy dũng khí từ đâu tới, cô không chút nghĩ ngợi dỗi: "Vậy tôi ăn dâu tây của anh, tôi còn cảm giác không quá thoải mái đây."

Thịnh Mục Từ hiếm thấy cứng họng hai giây, tràn ra một ý cười: "Bỏ thuốc cũng không nhanh như vậy."

"Dĩ nhiên, nếu anh thật sự ngộ độc thực phẩm, tôi cũng không phải người trốn tránh trách nhiệm."

Tống Lê nghi ngờ liếc hắn, có dự cảm không quá tốt.

Ánh mặt trời đầu mùa đông tràn vào cửa sổ thủy tinh, vẩy một tầng ánh sáng vàng mỏng trên người bọn họ trên, ấm áp lại còn đẹp đẽ.

Dưới vầng sáng, độ cong bên mép Thịnh Mục Từ nâng lên từng chút một.

"Phòng bệnh có thể phân cho cô một gian."

Tôi, cảm, ơn, anh.

Cảm giác hắn còn muốn nói, nhìn cô siêng năng chuyên cần giúp tôi đổi thuốc nhiều ngày như vậy, lại cho cô chuẩn bị một cái quan tài màu hồng cũng được.

Tống Lê nghẹn họng, không lên tiếng.

Tương phản, đáy mắt Thịnh Mục Từ lộ ra một chút hư lực, trêu chọc rõ ràng.

Hắn cũng không lên tiếng, đưa tay sờ tới một viên kẹo, cắn lấy giấy gói kẹo, nghiêng đầu một cái, dùng răng xé vỏ ra.

Trong không khí nhất thời có thêm mùi sữa thơm bên cạnh hương dâu tây.

Vị ngọt đậm đà lan tỏa ở kẽ răng, đầu lưỡi Thịnh Mục Từ giữ viên kẹo trong miệng, ranh mãnh nhìn cô.

"Ăn đi, bác sĩ Tống."