Chương 3.2: "Tùy em."

Đêm qua Tống Lê cảm thấy rất khó chịu.

Những người phụ nữ đi theo bọn họ đều gợi cảm và quyến rũ, tất cả đều chơi rất vui vẻ.

Mà cô lại quá ngoan ngoãn.

Quần là áo lụa, tóc tai bóng loáng, yến tiệc vàng ngọc, cô hoàn toàn xa lạ.

Những cô gái đang yêu không ai không muốn dành nhiều thời gian cho bạn trai mình thêm một chút, Tống Lê cũng không nghĩ tích góp ủy khuất, vì dì Cận muốn bọn họ đính hôn, cô cũng đã đồng ý, điều đó có nghĩa là cô đã nghiêm túc chuẩn bị cho mối quan hệ này.

Nhưng tiền đề không phải ở cái loại trường hợp này.

Cận Thời Văn không ép buộc cô, chỉ nói: “Lê Lê, em hoàn toàn có thể từ chức.”

Tống Lê không hiểu: “Tại sao?”

“Anh dư sức để nuôi em, làm ở bệnh viện mệt mỏi, lại có thể dành dụm được bao nhiêu tiền lương chứ? Hay em muốn làm công việc gì, anh sẽ sắp xếp cho em, nếu không thì dành thời gian nhiều một chút cùng đi với anh.”

Hiển nhiên.

Cùng đi, chính là cùng anh tham dự tiệc rượu.

Trước nghề nghiệp của cô, Cận Thời Văn rõ ràng không quan tâm và thấu hiểu, nhưng khi anh ta nói lời này, ý cười dịu dàng giống như thuốc mê làm Tống Lê không thể nào tức giận được.

Chỉ là trái tim cô đột nhiên bị một tảng đá đè xuống, nặng nề đến mức không thở nổi.

Suy nghĩ một chút, Tống Lê cười nhẹ trêu chọc: "Vậy em quá trình nhiều năm học tập của em, tất cả đều vô ích.”

“Tốt nghiệp tiến sĩ y khoa, tại sao lại vô ích?”

Nếu cô học chuyên ngành này chỉ để khoe khoang, tại sao cô phải cố gắng như vậy?

Tống Lê nghĩ như vậy nhưng không nói ra, lời nói của Cận Thời Văn khiến cô tự hỏi liệu mình có quá nhạy cảm hay không.

Nhưng từ khi còn là một đứa trẻ, Tống Lê đã có một quan niệm rất mạnh mẽ.

Một mảnh pha lê trong suốt lơ lửng giữa không trung, dù hiện đại hay đắt tiền đến đâu nếu lỡ tay làm rơi thì cũng vỡ tan tành. Con gái chính là như thế, bạn sẽ không có thể tin tưởng ai không bao giờ phàn nàn và giang tay ôm bạn đến hết cuộc đời.

Bất kể bạn sinh ra ở đâu hay kết hôn với ai, đều không đáng tin cậy bằng chính bản thân mình.

Đây là điều mà mẹ cô đã dạy cô cả đời.

Tống Lê không muốn bị phá vỡ trong thế giới phàm trần này, vì vậy không thể từ chức.

Nó không liên quan gì đến độ sâu của mối quan hệ.

Tống Lê bĩu môi: “Không cần, em nghĩ mỗi người vẫn nên có công việc riêng của mình.”

Cô rất hiếm khi phản bác lại Cận Thời Văn, nhưng lúc này cô cực kỳ kiên quyết. Cận Thời Văn không thể thuyết phục được cô nên tâm trạng cũng không dễ chịu.

Anh ta đáp lại một tiếng, trong hơi thở lộ ra sự bất mãn, có lẽ đang bận giải quyết hợp đồng mấy chục triệu của công ty, cũng không có thời gian nhiều lời với cô.

“Tùy em.” Cận Thời Văn thản nhiên nói.

Chọc anh giận rồi sao? Tống Lê dừng lại vài giây, không nói chuyện.

Có lẽ Cận Thời Văn cảm thấy giọng điệu vừa rồi của mình có chút gay gắt, liền nhẹ giọng nói: “Được rồi, không vội, em cứ từ từ suy nghĩ lại. Trưa mai cùng nhau ăn cơm, ngoan.”

Im lặng trong giây lát, Tống Lê nhẹ nhàng đáp lại nửa câu sau.

Thái độ của Cận Thời Văn khiến Tống Lê có cảm giác bị cô lập và bất lực nặng nề, sau khi kết thúc cuộc gọi, cô ngồi yên lặng trong năm phút nhưng vẫn không thể hóa giải được cảm xúc chán nản do không được bạn trai thấu hiểu.

Cô hít một hơi thật sâu, truy cập vào khung chat với Tô Đường Niên.

Tống Lê: [Bất thình lình đánh ai đó jpg.]

Tô Đường Niên trả lời trong vài giây: [Be be be be?]

Tống Lê cân nhắc thật lâu mới nói: [Lúc trước khi tâm trạng cậu không tốt, câu đầu tiên bạn trai cũ nói với cậu, có hỏi cậu ổn không?]

Tô Đường Niên: [Không có.]

Tống Lê: [Vậy nếu suy nghĩ của hai cậu không giống nhau, anh ấy có cố gắng thấu hiểu cậu không?]

Tô Đường Niên: [Không có.]

Tống Lê không có kinh nghiệm yêu đương, có chút ngạc nhiên: [Cho nên đây là chuyện bình thường đúng không?]

Tô Đường Niên: [Đương nhiên không phải.]

Tô Đường Niên: [Đó là hành vi của một tên đàn ông chó.]

Tô Đường Niên: [Nếu không, sau có thể gọi là bạn trai cũ!]

Tống Lê: [...]

Vừa rồi Cận Thời Văn hoàn toàn không đề cập đến chuyện đó, thậm chí còn có điểm bất đồng với cô.

Tống Lê từ bỏ việc tự mình suy nghĩ: [Có lẽ...Tớ thật sự cần sự hướng dẫn của một cố vấn tình cảm.]

Tô Đường Niên đã trả lời bằng hoạt hình "Tiếng cười từ biển cả".

Đột nhiên hứng thú: [Chờ đi nhóc con, tớ sẽ giới thiệu một em trai cho cậu, con gái chủ động sẽ được giảm giá!]

Tống Lê: [...Đợi đã, tớ vẫn chưa quyết định mà.]

Tô Đường Niên: [Chỉ còn cách nói lời tạm biệt với người không phù hợp, chúng ta mới có thể gặp đúng người.]

Tô Đường Niên: [Sờ ngực cậu mà nói xem, tớ vẫn luôn cảm thấy Cận Thời Văn không xứng đáng với tình cảm của tiểu tiên nữ của chúng ta! Hành động quá gia trưởng, dám lợi dụng cậu?]

Tống Lê tự động bỏ qua những câu nói ở phía sau: [Cậu định sờ chỗ nào (véo mặt jpg).]

Tô Đường Niên: [Mỉm cười dần dần □□jpg]

Tô Đường Niên: [Cậu đúng là một người phụ nữ cầm kịch bản say lòng! Lúc học cấp hai và cấp ba có biết bao nhiêu nam sinh cực khổ mà theo đuổi cậu! Nhưng trong mắt cậu! Chỉ có! Một người! Anh trai! Cậu có biết cậu đã làm tan nát bao nhiêu trái tim của các nam sinh không?]

Tống Lê: [...]

Tống Lê: [Tớ đâu có lợi hại như vậy (mỉm cười jpg).]

Tô Đường Niên: [Chạm nhẹ để đánh thức linh hồn đang ngủ say jpg.]

Một phút sau.

Tô Đường Niên: [Tớ đã nói cho em trai rồi, có đều gần đây cậu ấy đang đi du lịch ở Canada, thời gian sai lệch, có thể sẽ về trễ, cậu đợi đi.]

Thực ra Tống Lê chỉ tùy tiện nói đùa thôi, nhưng cô suy nghĩ lại, có sẵn lớp học về tình yêu, học tập một tí cũng không có gì là không tốt.

Tô Đường Niên: [Nhóc con, tớ có linh cảm, Apollo* thực sự của cậu đang trên đường đến rồi!]

(*) Apollo (tiếng Hy Lạp: Απόλλων Apóllon) là thần ánh sáng, chân lýnghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp, thường được thể hiện dưới hình dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cung bạc và mang đàn lia.

Chủ đề tiếp theo được kết nối liền mạch: [Thịnh Mục Từ, cậu đã gặp chưa?]

Cái tên vừa hiện lên, khuôn mặt lạnh lùng đa tình kia lập tức hiện lên trong đầu, trái tim Tống Lê bỗng nhiên nhảy lên thật mạnh, phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy biết ơn quãng đời còn lại sau thảm họa.

Khí thế kia quá mạnh mẽ, ở trước mặt anh, cô giống như một con thỏ nhỏ gặm lá rau đối mặt với chúa tể sơn lâm, yếu ớt đáng thương, còn sợ chết.

Tống Lê trịnh trọng gõ chữ: [Gặp rồi.]

Tô Đường Niên: [Tin đồn đáng tin đến mức độ nào?]

Tống Lê thành thật thú nhận: [Ngoại hình và dáng người là thật.]

“Thật” một chữ này đã làm cho Tô Đường Niên kích động, sau một loạt kêu gào: [Cứ thăm dò! Báo cáo lại!]

Tô Đường Niên không thể bình tĩnh được nữa: [Thần thoại cấp bậc đại lão! Lần sau cậu hãy lặng lẽ chụp ảnh để tớ liếʍ màn hình! Đừng để tớ phải quỳ xuống cầu xin cậu!]

Tống Lê: [Bộ cậu muốn thấy tên tớ trong Waterdrop Chip à?]

Tô Đường Niên: [Tớ quyên tiền! Nhất định sẽ quyên tiền!]

Tống Lê: [...]

Lúc đó Tống Lê rất buồn ngủ, sau khi trò chuyện với Tô Đường Niên, trực tiếp dựa vào ghế để chợp mắt, trước khi tắt điện thoại, cô phát hiện trong khung thông báo wechat của mình có một dấu chấm nhỏ màu đỏ.

Là một yêu cầu kết bạn.

Bên kia đã thêm bằng cách tìm kiếm WeChat ID.

Nick name là “Yêu ai.”

Bức chân dung trên đầu là một con chó chăn cừu Đức trưởng thành, ngồi xổm trước bia súng một cách uy nghiêm, mặc quần áo bảo hộ quân sự, rất ngầu.

Đây là cố vấn tình cảm đang đi du lịch à? Nhanh vậy.

Tống Lê không nghĩ nhiều, đồng ý.

Nhưng cô cần phải ngủ trước, nạp năng lượng cho buổi chiều làm việc, không có lập tức mở ra.

Sau khi tỉnh dậy, Tống Lê lại bận rộn, buổi chiều trước khi kiểm tra phòng bệnh, có đi ngang qua bộ phận y tá và nghe bọn họ tán gẫu.

Tống Lê vô tình nghe thấy bác sĩ riêng của Thịnh Mục Từ đã đến nơi rồi.