Chương 21

Trong phòng, trợ lý Trương vừa gọi xong một cuộc điện thoại, sau đó quay lại gần Phan Doãn Xuyên, nói: "Hoãn Trùng Khí mới đã được đặt hàng, sẽ sớm được gửi tới."Phan Doãn Xuyên có chút khó chịu, dựa lưng ra sau.

Trợ lý Trương thấy vậy liền nói: "Xin lỗi, tôi đứng gần quá."

Nói xong, trong mắt trợ lý Trương thoáng hiện lên chút thương cảm.

Đây là nỗi đau mà Beta phải chịu khi bị ép buộc phục tùng.

Nếu là Omega, sau khi bị Alpha mạnh mẽ đánh dấu, trên người sẽ mang pheromone của Alpha đó, lâu ngày không tan. Khi những Alpha khác lại gần, lập tức có tác dụng uy hϊếp.

Nhưng Beta thì không.

Dù Phan Doãn Xuyên bị áp bức bao nhiêu lần, cậu cũng không thể dựa vào pheromone Alpha của Hoài tiên sinh để ra vẻ với người khác.

Cậu vẫn phải sợ các Alpha khác, vẫn như cũ mà sợ hãi.

"Cậu Phan hãy nghỉ ngơi đi, có yêu cầu gì cứ dặn dò." Trợ lý Trương dừng lại một chút, "Hẹn gặp lại ngày mai."

Phan Doãn Xuyên gật đầu, hoàn toàn không thấy có gì khác lạ: "Hẹn gặp lại ngày mai."

Sự vô tư của cậu khiến trợ lý Trương cảm thấy thương hại hơn một chút. Không thể tránh được việc cảm thương cho kẻ yếu. Nhưng cũng chỉ là cảm thương mà thôi.

Trợ lý Trương nghĩ vậy, xoay người bước ra ngoài.

Phan Doãn Xuyên hắt hơi một cái, nghĩ rằng hôm qua bị lột sạch quần áo, có lẽ bị cảm lạnh.

"Có thuốc không?" Cậu hỏi người hầu.

"Có."

Phan Doãn Xuyên uống thuốc mà người hầu mang tới, không bao lâu sau đã cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ. Cậu không dám trở về phòng mình ngủ, nên cứ nằm lì trên giường của Hoài Duật.

Nếu không được ngủ, thì cũng phải đợi Hoài Duật về rồi tính.

Khi Hoài Duật về, cậu sẽ an toàn.

Không biết những ngày như thế này bao giờ mới kết thúc...

Phan Doãn Xuyên ngủ li bì, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy có người đang sờ soạng mình.

Cậu cố gắng mở mắt, nhưng lại thấy khuôn mặt của Tu Linh lắc qua lắc lại.

Tu Linh đang nói chuyện với ai đó: "Nhanh lên, đi thôi. Bước chân của Hoài tiên sinh sẽ không bị cản trở quá lâu."

Ngay lập tức, Phan Doãn Xuyên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.

Một Alpha đã bế cậu lên.

May là pheromone không quá mạnh, chỉ khiến cậu có chút buồn nôn.

Phan Doãn Xuyên há miệng: "Các người... làm gì vậy?"

Cậu có chút ngỡ ngàng.

Không phải gϊếŧ cậu.

Mà là... bắt cóc cậu? Bắt cóc cậu để làm gì? Bắt cóc cậu về để tra tấn sao?

Tu Linh quay đầu lại, nở một nụ cười âm hiểm, làm khẩu hình: "Cậu vẫn rơi vào tay tôi."

Phan Doãn Xuyên biết chuyện không ổn.

Tu Linh thật sự có chút biếи ŧɦái.

Cậu thử nghiến răng quyết tâm, liệu có nên cắn lưỡi tự tử không...

Vừa mới mở miệng, Tu Linh dường như đã nhìn thấu ý định của cậu, sắc mặt hung ác nhanh chóng đưa tay ra, đúng lúc chặn giữa hàm răng của Phan Doãn Xuyên.

Phan Doãn Xuyên quyết tâm không đủ mạnh, nên cú cắn cũng không đủ lực.

Tu Linh ngay lập tức hiện ra vẻ mặt kỳ quái, ngón tay cậu ta quét một vòng trong miệng Phan Doãn Xuyên.

Phan Doãn Xuyên: "...?"

Tu Linh khi còn nhỏ đã thầm yêu Hoài Duật.

Hoài Duật là một Alpha quá mạnh mẽ, bên dưới vẻ ngoài lịch lãm là một nhân cách độc đoán tuyệt đối. Người như vậy rất hấp dẫn.

Huống hồ Tu Linh đã từng sống cùng với ngài ấy một thời gian, đương nhiên càng chìm đắm. Chẳng còn quan tâm đến đạo lý giữa Alpha và Alpha.

Sau khi đặt hết tình cảm vào Hoài Duật, Tu Linh cũng không còn tiếp xúc với Omega nào khác. Thêm vào đó, cơ thể anh ta rất yếu, các Alpha bình thường khi trưởng thành sẽ mất cân bằng pheromone, cần phải đánh dấu Omega để giải quyết. Nhưng anh ta không có "du͙© vọиɠ" như vậy.

Đến bây giờ mới mơ hồ nhận ra tại sao chuyện đó lại được ưa chuộng...

Tu Linh nhìn chằm chằm vào Phan Doãn Xuyên, trong mắt đầy ghét bỏ, phẫn hận pha lẫn chút du͙© vọиɠ.

Phan Doãn Xuyên chỉ thấy vô lý.

Cậu cảm thấy mệt mỏi, tứ chi đau nhức, đầu óc cũng mơ màng, chỉ có thể gắng gượng đẩy tay Tu Linh ra.

Nếu biết trước Tu Linh sẽ ra tay... cậu đã cắn mạnh hơn rồi.

Phan Doãn Xuyên còn cảm thấy tiếc nuối.

"Tu thiếu gia." Alpha đang cõng Phan Doãn Xuyên đột ngột lên tiếng, kéo Tu Linh ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn.

"Lên xe." Alpha nói.

Tu Linh rút tay lại, trong đầu hiện lên một ý tưởng.

Anh ta biết Hoài Duật rất có tính kiểm soát và chiếm hữu, hơn nữa chỉ thích những thứ sạch sẽ.

Nếu Beta này trong tình huống thoát khỏi tầm kiểm soát của ngài ấy, bị một Alpha khác xâm phạm, ngài ấy còn có thể tiếp tục ngủ với gương mặt này không?

Sự tôn nghiêm của Alpha bị mất đi hôm ở buổi tiệc, dường như có thể được phục hồi trong ý tưởng này.

Rất hay.

Tu Linh cười.

...

Phan Doãn Xuyên lại một lần nữa tỉnh dậy từ cơn mê, lần này đầu óc không còn nặng nề, thị lực cũng rõ ràng hơn nhiều.

"Tỉnh rồi?" Giọng của Tu Linh vang lên không xa.

Phan Doãn Xuyên chậm rãi chớp mắt, mới xác nhận mình chưa chết, trên người cũng không có vết thương.

"Tu thiếu gia muốn làm gì?" Cậu chậm rãi nói.

Tu Linh cầm một khung ảnh, từ từ tiến lại gần rồi đưa cho Phan Doãn Xuyên xem: "Đây là tôi và Hoài tiên sinh."

Giọng Phan Doãn Xuyên khàn đi.

Cậu muốn nói, đó không phải là anh và Hoài tiên sinh, mà là anh với cha anh và Hoài tiên sinh.

Nhưng thôi, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Tu Linh vẫn rất không hài lòng với phản ứng của cậu, anh ta cúi người xuống, nắm chặt cằm Phan Doãn Xuyên: "Tại sao cậu không ghen tị?"

Phan Doãn Xuyên: ?

Tại sao cậu phải ghen tị?

Phan Doãn Xuyên khó khăn nói: "Tu thiếu gia muốn tôi nói gì?"

Tu Linh lạnh lùng nhìn cậu.

Phan Doãn Xuyên thở dài, thật khó hiểu. Công việc này thật khó làm.

Phan Doãn Xuyên miễn cưỡng thốt lên: "Thật ra, nhìn bức ảnh, Tu thiếu gia và Hoài tiên sinh rất hợp đôi."

Tu Linh ngay lập tức quét đổ đồ trên tủ đầu giường, chửi rủa: "Cậu đang chế giễu tôi à?"

Phan Doãn Xuyên: "..."

Công việc này thật sự rất khó làm.

Tu Linh đột nhiên nặng nề đặt khung ảnh lại trên tủ đầu giường, giọng điệu u ám: "Cậu nhìn nó, nhìn kỹ vào."

Phan Doãn Xuyên trợn mắt: "…Ừ."

Tu Linh đột nhiên lật cậu lại, đưa tay định kéo quần cậu xuống.

Phan Doãn Xuyên cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng, cậu kinh hãi kêu lên: "Anh làm gì vậy?"

Tu Linh lúc này tâm trạng mới thoải mái: "Tất nhiên là giống như Hoài tiên sinh, chơi cậu."

Phan Doãn Xuyên có chút sốc, nhưng không quá sốc.

Cậu chỉ suy nghĩ một chút, liệu Tu Linh còn muốn thông qua việc chơi cùng một người với Hoài tiên sinh để đạt được sự kết nối về tinh thần và thể xác không?

... Xã hội thượng lưu, cậu không thể hiểu nổi.

Tu Linh thấy cậu im lặng, liền khó chịu.

Tại sao cậu ta không hoảng sợ? Không sợ hãi? Không la hét, không thề chết giữ gìn sự trong sạch cho Hoài tiên sinh?

Tu Linh túm lấy cổ áo cậu, ép mặt cậu gần khung ảnh, rồi ghé sát tai cậu, giọng điệu cố ý mang chút sắc dục: "Cậu nhìn đi, tôi sẽ làm cậu ngay trước bức ảnh này, được không?"

Trong đầu Phan Doãn Xuyên như bị cơn gió Siberia thổi qua.

Cậu nuốt khan nói: "... Có thể xé cha anh ra khỏi bức ảnh trước không?" Thật sự sẽ không tụt hứng sao?

Tu Linh: "..."

:))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))