Chương 9

Hoài Duật ra ngoài nhận cuộc điện thoại.

Phan Doãn Xuyên không nhắc đến Cửu Hà, anh cũng không nhớ mình bỏ lỡ một cuộc gọi.

Người ở đầu dây bên kia nói chuyện với Hoài Duật với giọng lo lắng và gấp gáp trong ba phút, hết ba phút, Hoài Duật lạnh lùng cúp máy.

"Không có gì mới mẻ." Hoài Duật nói với giọng lạnh nhạt, rồi rời đi.

Điện thoại lại reo lên, lần này là người hầu nhận, anh ta lễ phép nói: "Xin chào, tiên sinh đang bận."

"Vâng, vâng, tôi biết Hoài tiên sinh rất bận, nhưng tình hình ở đây thật sự rất khẩn cấp..."

"Tiên sinh thật sự rất bận, xin lỗi." Người hầu cúp máy.

Sau đó, ba bốn lần liên tục cũng là những lời từ chối giống nhau, lễ phép nhưng kiên quyết.

Người ở đầu dây bên kia không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng, lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ? Hoài tiên sinh không chịu giúp đỡ, chúng tôi không thể cầm cự được, hoàn toàn không thể cầm cự được. Bọn ăn hại ở Trung Tâm Thành! Đồ khốn!"

Anh ta ôm mặt, suy sụp khóc. Nếu Phan Doãn Xuyên nhìn thấy anh ta, sẽ cảm thấy người này rất quen. Bởi vì thành phố Cửu Hà thuộc khu vực quản lý của người này.

Hoài Duật đẩy cửa bước vào phòng ngủ.

Tiếng mở cửa làm Beta trên giường giật mình nhảy lên.

Đến gần hơn, Hoài Duật có thể thấy vẻ thất vọng và buồn bã trên gương mặt cậu ta.

Hoài Duật không nói gì, anh không phải là người nhạy cảm.

Vì địa vị và quyền lực trong tay anh không cần đến sự "nhạy cảm" như vậy.

Vì vậy, anh bước tới, lại ép Beta này nằm xuống.

Gương mặt Phan Doãn Xuyên thoáng hiện vẻ kinh ngạc... Đợi đã, vậy là ham muốn của anh vẫn chưa bị phá hỏng sao?

"Hoài tiên sinh, Cửu Hà..."

Hoài Duật hiện tại không muốn nghe về Cửu Hà, anh giữ lấy môi Phan Doãn Xuyên, không biểu lộ gì nhưng hành động lại thô bạo xé toạc áo sơ mi của cậu.

Một mùi rượu nhẹ nhàng xâm nhập vào mũi Phan Doãn Xuyên, không có chút nào khó chịu hay gắt mùi cồn. Chỉ còn lại dư hương. Đó chắc là sự khác biệt giữa rượu đắt tiền và rượu rẻ tiền.

Rất nhanh, Phan Doãn Xuyên gần như kiệt sức.

Hoãn Trùng Khí đã giúp cậu chịu đựng phần lớn sự tấn công của pheromone, nhưng vẫn rất mạnh mẽ...

Người khác có thể chỉ bị tổn thương thận, Phan Doãn Xuyên cảm thấy như mình sắp bị "chết khô".

Nhưng hôm nay cậu kiên cường không ngủ.

Cậu phải chủ động bám vào vai Hoài tiên sinh, dùng lực mạnh đến mức gần như làm nhăn cả bộ đồ tây của anh. Nhưng cậu không quan tâm.

"Hoài tiên sinh..." Giọng cậu đứt quãng.

Hoài Duật hơi ngừng lại, hiếm khi muốn nghe xem cậu nói gì.

Môi Phan Doãn Xuyên mở ra đóng lại, dưới ánh đèn giống như được phủ một lớp ánh sáng ẩm ướt, như hổ phách được bôi mật, lấp lánh với màu sắc quyến rũ.

"...Cửu Hà, cha mẹ tôi ở đó, tôi rất lo lắng..." Phan Doãn Xuyên nói không thành câu, nhưng vẫn cố gắng nói ra.

Hoài Duật: "..."

Hoài Duật: "...Biết rồi."

Anh ấn môi Phan Doãn Xuyên chặt hơn.

"Còn... còn nữa..." Phan Doãn Xuyên nghĩ rằng mạng người quan trọng, không nên chia ra để nói.

"Nam Tháp... một người bạn của tôi... Hoài tiên sinh có thể... cứu cậu ta không?" Phan Doãn Xuyên không biết bây giờ có muộn không, nhưng cậu đã cố hết sức.

Hoài Duật: "..."

Anh tháo cà vạt, vòng qua đầu Phan Doãn Xuyên, trói miệng cậu lại.

Phan Doãn Xuyên: "Ưm? Ưm?"

Cách Trợ lý Trương nói hoàn toàn không hiệu quả!

Cậu cảm thấy buồn bực, nhưng ngay sau đó đến cả sức buồn bực cũng không còn.

Khi cậu mở mắt lần nữa, đã là ngày hôm sau. May mắn lần này chỉ ngủ đến trưa.

Phan Doãn Xuyên lăn xuống giường, hỏi: "Hoài tiên sinh đâu rồi?"

Người hầu vẫn trả lời như ngày hôm qua: "Tiên sinh đi rồi."

Phan Doãn Xuyên khó giấu sự thất vọng, quay người lại, đạp vào thứ gì đó.

Cúi đầu nhìn.

Đó là đôi găng tay trắng mà Hoài tiên sinh đeo ngày hôm qua. Nhưng giờ đôi găng tay đã nhàu nát, trên đó còn có vệt nước khả nghi.

Một tên trai thẳng làm sao chịu nổi sự xấu hổ này!

Phan Doãn Xuyên nghẹn họng, nhân lúc người hầu không để ý, nhanh chóng cúi xuống, nhặt đôi găng tay bỏ vào túi áo.

Chúng đã nhăn nheo thế này, chắc chắn Hoài tiên sinh sẽ không dùng lại... Khi nào cậu ra ngoài dạo, sẽ tìm chỗ nào đó thích hợp để tiêu hủy. Cậu thực sự không muốn để lại món đồ dễ gây hiểu lầm này cho người hầu thu dọn!

Vừa nhét vào túi, trợ lý Trương lại đến.

Không để Phan Doãn Xuyên kịp mở miệng, trợ lý Trương đã hỏi trước: "Địa chỉ nhà, cho tôi đi."

"...Cái gì?"

"Có vẻ như yêu cầu của cậu đã được chấp nhận." Trợ lý Trương mỉm cười.

Phan Doãn Xuyên trong đầu khó khăn xoay chuyển, sau đó mới hiểu ra… hóa ra lời cậu nói với Hoài tiên sinh hôm qua vẫn được anh để ý.

Nhìn trợ lý Trương mỉm cười, Phan Doãn Xuyên lại cảm thấy xấu hổ.

Như thể đang tái hiện lại đêm hoang đường đó trước mặt trợ lý Trương vậy.

Nhưng Phan Doãn Xuyên không có thời gian để xấu hổ nữa, cậu hỏi người hầu xin giấy bút, nhanh chóng viết một địa chỉ cho trợ lý Trương.

"Họ tên và số liên lạc..."

"Không cần, chỉ cần địa chỉ này là đủ." Trợ lý Trương giơ tờ giấy lên, "Còn tên người ở Nam Tháp cậu cần tôi cứu là gì?"

Phan Doãn Xuyên: "..."

Điều này thật khó xử.

Chính là cái Omega thiếu niên đó, cậu không biết tên cậu ta, lúc đó không có thời gian để hỏi.

"Không tiện nói?" Trợ lý Trương là người rất nhạy bén, nhanh chóng đổi giọng: "Cậu ta bị giam cùng cậu ở nhà tù trước đó à?"

"Có thể là ở đó, cũng có thể đã bị chuyển đến nơi khác, tìm được binh sĩ từng canh giữ tôi là có thể biết." Phan Doãn Xuyên nói một hơi, lại cảm thấy hơi rắc rối, những người bận rộn như họ, chắc không có thời gian để tìm người cho cậu.

Trợ lý Trương không tỏ vẻ khó xử, gật đầu dứt khoát: "Được."

Vậy là... xong rồi?