Chương 4

Nói xong, Đường Ninh nhìn cô bạn bằng ánh mắt thương cảm còn Trương Lăng Nguyệt thì nhún vai tỏ ý không sao.

Buổi tối, bầu trời hiện lên cảnh tượng mây đỏ rực như lửa, làn gió ấm áp khẽ lướt trên da.

Đường Ninh và Trương Lăng Nguyệt đi chung một đoạn đường, nghe cô ấy nói: "Sau khi đối chiếu đáp án thi tháng thì lần này tớ chắc chắn sẽ lại tèo."

Đừng nói đến Trương Lăng Nguyệt, Đường Ninh vì chuyện tập nhảy mà trước đây cũng bị chậm tiến độ không ít, kỳ thi tháng trước vừa đúng vào kỳ kinh nguyệt, đau đến mức cô chẳng còn chút sức lực nào để làm bài kiểm tra.

Nhưng Trương Lăng Nguyệt là người lạc quan, dùng đồ ăn để chữa lành thì chẳng còn gì buồn bã nữa.

Nếu một bữa không chữa được thì ăn nhiều bữa.

Nói xong những chuyện bát quái trong trường, cô ấy dừng chân trước cửa hàng trà sữa, chân như bị chôn chặt không bước nổi: "Thèm trà sữa quá, Ninh Ninh, cậu có muốn uống không?"

Đường Ninh xua tay từ chối: "Cậu đi đi, tớ không uống đâu."

Với các học viên múa thì kiểm soát cân nặng là quan trọng nhất.

Đối với họ, trừ việc không thể nhảy thì chẳng có gì kinh khủng hơn việc cân nặng tăng.

Trương Lăng Nguyệt ngậm ống hút đầy vẻ ghen tỵ: "Ôi... Ninh Ninh, nếu tớ cũng giống cậu uống bao nhiêu cũng không béo thì tốt biết mấy."

Hai người chia tay nhau ở cửa trạm xe buýt, Đường Ninh một mình về nhà.

Vừa bước vào cửa mùi thức ăn đã xộc vào mũi khiến cô thèm ăn vô cùng, lúc thay giày còn lớn tiếng hỏi: "Dì Lưu, tối nay dì nấu món gì thế? Thơm quá."

Nhưng khi nhìn thấy Trình Bách Thành ngồi trên bàn ăn, Đường Ninh lập tức trở nên ngoan ngoãn: "Bố mẹ, sao hai người đều về rồi?"

Tối qua, hai vợ chồng đi công tác ở nơi khác nên không thể tham dự bữa tiệc gia đình đúng giờ, Đường Ninh còn tưởng phải một thời gian nữa hai người mới về.

Trình Bách Thành thuộc tuýp người nóng giận, đối với hai người con trai càng yêu cầu khắt khe, Trình Triệt trầm ổn vài phần giống ông ấy còn Trình Húc thì luôn khiến Trình Bách Thành đau đầu.

Ông ấy đóng tạp chí tài chính, giọng dịu xuống: "Việc bàn bạc diễn ra thuận lợi nên ba mẹ về sớm."

Trình Bách Thành hỏi lấy lệ: "Dạo này con học hành thế nào?"

Cô đi đôi dép lê lông xù, mặc đồng phục rộng thùng thình trên, vội đáp lời: "Mấy hôm trước có kì thi tháng."

"Thi thế nào?"

Đường Ninh nhàn nhạt nói: "Kết quả vẫn chưa có, ngày mai đến trường con mới biết."

Tô Hồi từ bếp đi ra trách móc: "Anh hỏi nhiều quá rồi, Ninh Ninh vừa về để con bé nghỉ ngơi một lát đã."

Bà ấy lại sắp xếp: "Ninh Ninh, lên lầu cất cặp trước đi."

Tô Hồi và Trình Bách Thành cố ý hạ thấp giọng, nhưng Đường Ninh vừa bước lên được vài bậc thang những lời trò chuyện đó đã lọt hết vào tai cô.

"Có phải chú của con bé lại gọi điện đến làm ầm ĩ không?"

"Việc này để em giải quyết, đừng nói với Ninh Ninh kẻo con bé buồn."

"..."

Ở trong phòng không được bao lâu cô lại xuống lầu, cô đứng ở góc cầu thang vẻ mặt có chút ngơ ngẩn.

Người đàn ông quay lưng về phía cô, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, vai rộng eo thon, tóc cắt rất ngắn, có lẽ là vì từng ở trong quân ngũ nên dáng vẻ ở bất cứ lúc nào cũng đều không thể chê vào đâu được.

Tô Hồi thấy cô xuống, trực tiếp chào hỏi: "Đây là chú út của con, hôm qua con đã gặp rồi đúng không."

Tô Hồi nói với Trình Hoài Thứ: "Đây là cô con gái nhà họ Đường, bây giờ đã học lớp mười hai rồi."

Trình Hoài Thứ sắc mặt không đổi, lúc Tô Hồi nhắc đến chuyện này cũng giống như người lớn tuổi hỏi han, xác nhận lại: "Lớp mười hai?"

Tô Hồi tưởng anh không hiểu tình hình của Đường Ninh liền nói thêm: "Đúng vậy, mười sáu tuổi rồi."

Trình Hoài Thứ ẩn ý nói: "Em còn tưởng con bé còn nhỏ."

Thảo nào hôm qua còn gọi cô là trẻ con.

Đến giờ ăn cơm, dì Lưu bưng lên mấy món ăn gia đình, đều là những món cô thích ăn.

Đường Ninh ngồi vào bàn mới phản ứng lại không đúng, Trình Hoài Thứ không nhìn thấy nhưng cảm giác bàn tay to lớn đêm qua xoa đầu cô vẫn còn rõ ràng.

Chiều cao này của cô trong các học viên múa cũng được xem là chuẩn, cao ráo mảnh khảnh, nhưng đối với Trình Hoài Thứ không nhìn thấy thì cô chỉ là một đứa trẻ còn chưa học hết cấp ba.

Độ tuổi thiếu niên này ghét nhất là bị nói là trẻ con.

Đường Ninh không nhịn được suy nghĩ nhỏ nhặt, cắn chặt đũa.

Lại ngẩng đầu nhìn Trình Hoài Thứ, rõ ràng trông rất ôn hòa nhưng cảm giác âm u đêm qua là sao?

Tô Hồi gắp một miếng sườn vào bát cô, dùng giọng thương lượng nói: "Sau này chú út của con sẽ tĩnh dưỡng ở nhà chúng ta, bây giờ chú ấy đi lại không tiện, lúc chúng ta không ở nhà, Ninh Ninh con cũng phải hiểu chuyện giúp đỡ chú nhiều."

Đường Ninh giật mình, vẫn tươi cười nói: "Con biết rồi."

Sau này cùng chung sống dưới một mái nhà đúng là quan hệ ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

Mà để Trình Hoài Thứ ở biệt thự nhà họ Trình chắc chắn là ý của ông nội.

Mối quan hệ giữa Trình Hoài Thứ và Trình Bách Thành vốn đã rất ngượng ngùng, hai người chênh lệch tuổi tác lớn, lại là cùng cha khác mẹ. Làm xong hết những thủ tục xã giao, đến lúc thực sự ngồi vào bàn ăn bữa tối trôi qua trong sự im lặng.

Ăn tối xong, Đường Ninh trở lại bàn học, đối chiếu đề thi tháng để xem lại những câu sai.

Dù có xem thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật là cô đã thi trượt.

Trong căn phòng ngột ngạt, máy lạnh rất lạnh không lâu sau cô đã cảm thấy khô miệng.

Đường Ninh có thói quen uống sữa mỗi tối, cô vặn tay nắm cửa đi thẳng đến phòng chứa đồ.

Sau khi xem xong, tâm trạng cô nhất thời phức tạp.

Tủ chứa đồ bị nhét đầy những mô hình máy bay lớn nhỏ của Trình Hoài Thứ, những mô hình này tinh xảo, màu sắc thuần khiết, mỗi chiếc đều khác nhau ở những chi tiết.

Còn hộp sữa có lẽ đã bị người giúp chuyển nhà ném vào vị trí mà cô không thể với tới.

Bên ngoài phòng chứa đồ, Trình Hoài Thứ tắm xong đi ra, mặc quần áo đen, hơi nước bốc lên mang theo một loại cảm giác cấm dục khó hiểu.

Đã bị nói là trẻ con, Đường Ninh không khỏi mang một chút tâm lý trả thù nho nhỏ, bước hai bước chặn đường anh.

Cô hơi nhếch mày, lại kéo dài giọng điệu mềm mại ra vẻ cầu xin: "Chú Trình, chú có thể... lấy giúp cháu hộp sữa không?"