Chương 5

"Ừm."

Một tiếng đáp trầm thấp từ cổ họng anh phát ra, tựa như có như không trả lời cô.

Đằng này khí thế của Trình Hoài Thứ lạnh lùng, khóe môi mím chặt, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh khiến người khác không dám đến gần.

Nếu Đường Ninh không nghe thấy tiếng đáp đó còn tưởng rằng mình bị phớt lờ.

Anh không dựa vào gậy có lẽ đã mò tìm được hướng cửa vào phòng chứa đồ rồi đi vào.

Đường Ninh đi theo sau Trình Hoài Thứ, phát hiện dù lúc này anh mặc đồ ngủ nhưng dáng người vẫn oai vệ, không hề giống những chàng trai cùng tuổi khác đi lại không vững.

Trong phòng chứa đồ chật hẹp, người đàn ông ngẩng đầu, cơ bắp trên cánh tay săn chắc dễ dàng lấy hộp sữa xuống tạm thời đặt xuống đất.

Đường Ninh thấy cổ họng khô khốc, ngồi xổm xuống lấy một hộp sữa tối nay muốn uống, lịch sự nói: "Cảm ơn chú Trình."

Vì anh cũng đang cúi người, nên trong nháy mắt hai người lại ở rất gần nhau.

Có lẽ là do Trình Hoài Thứ vừa mới tắm xong, trong mũi cô tràn ngập mùi sữa tắm tươi mát trên người anh.

Trong lòng cô cũng giống như mặt hồ bị hòn đá nhỏ ném xuống, từng gợn sóng lan ra mãi không ngừng.

Bản thân Đường Ninh cũng thấy phản ứng này của mình hơi kỳ lạ, khi nói chuyện với Trình Triệt cô chỉ cần cung kính lễ phép là được.

Còn khi ở cùng Trình Húc, dù có trêu chọc thế nào cô cũng thấy mình thích hợp với vai trò em gái hơn.

Còn đến Trình Hoài Thứ thì lại trở nên gượng gạo không giống nhau, muốn nói nhưng lại nói không nên lời.

"Đường Ninh?" Theo hai chữ này, yết hầu anh trượt lên trượt xuống.

Cô bối rối: "Vâng?"

Ngoài Vu Hồng ra, đây là lần đầu tiên cô thấy căng thẳng khi người khác gọi tên mình.

Dĩ nhiên Trình Hoài Thứ không nhận ra tâm tư của cô, công tư phân minh hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

"Không có..." Giọng cô nhỏ nhẹ: "Cháu về phòng đây."

Trong phòng, đèn bàn nhỏ vẫn sáng tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt.

Đường Ninh cắn ống hút, cảm nhận chất lỏng chảy qua cổ họng ngọt lịm.

Tuy là tay cầm bút nhưng trong đầu lại không kìm được nghĩ đến bóng lưng của anh.

Rộng lớn, thẳng tắp... hoàn toàn trái ngược với vẻ lêu lổng của Trình Húc.

Nghe Trình Húc nói anh tên là Trình Hoài Thứ.

Đường Ninh không biết tên anh có hai chữ nào đằng sau, cô rút một tờ giấy trắng từ trong đống giấy nháp, bắt đầu đoán hai chữ đó dựa theo cách phát âm.

Hoài Thụ? Hoài Thứ? Hay là...

Đợi đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Đường Ninh mới như bừng tỉnh khỏi mộng, tìm một quyển sách giáo khoa đè lên tờ giấy trắng đó.

Cô hắng giọng: "Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"

Lúc mới đến nhà họ Trình, cô còn chưa sửa được cách gọi lúc nào cũng gọi Tô Hồi và Trình Bách Thành là chú, dì.

Sau này ông nội nghe thấy đã gọi cô sang nói chuyện, ông cụ nghiêm túc nói: "Ninh Ninh, nên đổi cách gọi rồi."

Kể từ đó, cô mặc định vẫn luôn gọi như vậy.