Chương 7: Sao ngươi không bắn vào đầu?

Tiếng nước xả trong phòng tắm, trời cũng đã gần sáng.

Kình Lam nằm trên giường không mảnh vải che thân, cơ thể ê ẩm lòng nặng như đá đè. Tâm can không kìm nổi cảm thấy chua xót.

Hắn ta trong phòng tắm vui vẻ còn ngân giọng, Kình Lam bên ngoài đã đau khổ không nói được lời nào.

“Tại sao hắn lại ở đây được?”

Phải rồi, sao hắn có thể ở đây. Cô chưa nhìn thấy mặt hắn, sao biết hắn có ở đây.

“Có thể nào không phải…”

Kình Lam nghĩ trong lòng, môi bặm chặt tự thuyết phục bản thân cũng không được.

Kẻ có thể dùng ngữ khí đó, ngoài tên hôn quân Sở đế kia ra còn có thể là ai?

Kẻ có thể khiến cô trở nên hèn mọn như thế, còn có ai?

Kình Lam thấu tỏ trong lòng, chỉ không muốn chấp nhận. Giờ đây thuốc hết tác dụng, sức lực trở lại, cô cũng không thể tiếp tục lưu luyến không đi.

“Phải rồi, phải trốn trước đã.”

Cô thức tỉnh không để bản thân tiếp tục suy nghĩ, thấy y phục trên sàn đã rách nát, Kình Lam chỉ vội lấy cái áo của hắn khoác lên người. Sau đó chân trần chạy ra khỏi căn biệt thự.

Bên ngoài không có đường để đi, chỉ có một khu rừng tối tăm im ắng lạnh người. Kình Lam không sợ đi chân trần dẫm trên sỏi đá, bất chấp thời tiết rét buốt cầm thân mỏng đi vào nơi ẩm ướt. Hạ thân đau rát, cô cũng phải cố quên để trốn đi.

Rừng sâu hiểm độc cô cũng không sợ, nếu chỉ cần đi qua khu rừng này lại có thể trốn được hai năm, nàng dẫu cho thân ngọc vỡ nát cũng phải rời khỏi…

Kình Lam càng chạy, tốc độ lại càng chậm đi. Đến khi không thể chạy nữa, cô dừng lại tim đập chân run, trụ vững không cho phép bản thân ngã khuỵu.

Khi này trước mặt cô lại xuất hiện một bóng người, ăn mặc kín mít cầm súng chỉ vào đầu. Kình Lam hơi nhích đầu nhìn lên, tên quái dị kia đã cảnh giác cảnh cáo:

“Mau đứng yên!”

“...”

“Cô là ai? Người phụ nữ của hắn?”

“Ta không biết anh nói gì cả. Ta không phải của ai hết.” Kình Lam mạnh dạn không lo ngại điều gì.

Hắn thấy thứ gì sau lớp áo, dùng súng hơi đào cổ áo ra, thấy vết đỏ ám muội cùng bộ dạng hiện tại của Kình Lam, nửa lời cũng không tin.

“Bắt được cô lại vừa hay. Hắn ta nhất định rất yêu thích cô. Vậy tôi sẽ bắt cô làm con tin để dễ dàng tiêu diệt hắn.”

Bắt làm con tin, tức là sẽ gặp lại hắn. Kình Lam không muốn gặp lại tên đàn ông đã khiến cô phải tự ghê tởm bản thân, vì vậy không đặt lời đó vào tâm mà quay lưng đi.

Tên áo đen kia không buông tha, hắn nắm chặt cổ tay gầy yếu của cô, giật mạnh trở lại.

Kình Lam bị giữ không nhấc chân được, tức giận liền dùng tay hất tay cầm súng của hắn định cướp. Nhưng lực tay nàng sớm đã yếu, sức lực không đủ để đoạt lại khẩu súng, đã vậy còn khiến hắn đề cao cảnh giác.

“Nằm xuống, nếu không tôi không khống chế được cò súng đâu.”

Hắn muốn Kình Lam khuất phục, lại càng khiến cô không nghe theo. Kình Lam giả điếc không sợ súng, vừa có sức lực đã cố gắng cướp lại vật trong tay hắn ta. Một mãnh tướng được tung hô khi trước, bây giờ đối phó với một tên nhãi con cũng không xong. Đúng là mất mặt.

Tên kia bắt được tay Kình Lam, vừa bắt được đã không chừng mực liếʍ một cái, khuôn mặt rác rưởi nhìn cô.

“Mùi vị nữ nhân của tên này cũng không tệ.”

Kình Lam kinh tởm tát hắn, dù không có lực nhưng đã thành công ngăn chặn hành động tiếp theo của tên sát thủ.

Tên sát thủ bị sỉ nhục liền muốn cho cô nếm mùi đau khổ, nhưng hắn nào kịp làm gì đã bị ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Sở Vân sau tán cây đang đi tới làm cho đứng hình. Người này là lão đại, hắn phải đi ám sát lão đại, thế nhưng hắn lại bị lão đại phát hiện bởi vì đuổi theo ả nữ nhân.

Tên sát thủ thất sách cuối cùng lại đổ lên người Kình Lam, hắn cho rằng nàng đã gài bẫy hắn, mới khiến hắn bị bị lộ hành tung đợi cọp đến bắt. Bây giờ hắn bị thuộc hạ của Sở Vân vây quanh, định rằng sẽ không thể sống sót rời khỏi.

Kình Lam thấy người phía sau, người đàn ông đã vấy bẩn nàng, người khiến cô cả đời hận đến chết, người đã đem chút hi vọng nhỏ nhoi của cô bây giờ tan thành tro bụi… Đúng là hắn, tóc hắn có thể ngắn đi, nhưng bộ dạng cao cao tại thượng ấy đã vô số lần dẫm đạp lên tôn nghiêm nàng, nàng có chết cũng vĩnh viễn không thể quên được.

Tên sát thủ kia làm liều dí súng vào đầu Kình Lam đang bất động, muốn lấy tính mạng cô ra đe doạ.

“Đứng yên đó, nếu không tôi sẽ gϊếŧ cô ta.”

Sở Vân nhún vai không sợ, lại còn chê cười:

“Nếu ngươi muốn, cứ việc. Nàng nhất định đứng yên cho ngươi gϊếŧ. Đúng không Kình Lam?”

Kình Lam mắt mờ chỉ còn thấy Sở Vân, thấy hắn nhếch môi cười nói ra lời lãnh đạm ấy, cô thật sự đã bất động như lời hắn nói.

Nàng vĩnh viễn không thể thoát khỏi cuộc đời sống như sủng vật của hoàng đế khi hắn còn xuất hiện trước mặt nàng. Việc nghe lời đối với giống như một phản xạ có điều kiện, nàng không dám phản kháng, không dám làm hắn không vui. Bởi nếu nàng không nghe lời, tất cả mọi người xung quanh nàng nhất định sẽ rất thảm. Cha mẹ nàng đều chết chỉ vì nàng không nghe lời hắn…

Nếu không phải đến thế giới mới không có hắn, nàng có thể vui vẻ sống qua hai năm? Không thể! Còn Hoắc Kình Vũ, nếu để tên điên này biết được, liệu kết cục có như khi đó, anh lại chết thảm dưới tay hắn không?

Kình Lam chỉ lo suy nghĩ, tên sát thủ thấy không lợi dụng được cô, nhưng vì trút giận nên hắn vẫn bắn, hắn bắn vào tay cô. Kình Lam đau nhói mắt lảo đảo, quay đầu lại trách hắn:

“Sao ngươi không bắn vào đầu?”

Đầu chứa não, nơi có nhiều ký ức cặn bã nhất, sao hắn lại không bắn nát đi…