Chương 1: Hôn Lễ

Tri phủ Thanh Châu, Trì gia.

Hôm nay là ngày lành nhị công tử Trì gia cưới vợ, bên trong phủ thổi kèn đánh trống cả ngày, tới ban đêm, nô bộc hầu hạ đều có chút mệt mỏi.

Thấy ma ma quản sự không có mặt, mấy tiểu nha đầu ghé vào tai nhau nói xấu.

“Ôn gia thật phô trương, hôm nay ta đi qua trước cửa, nhìn liếc mắt một cái, nâng liên tục 81 rương hồi môn, xếp đầy một sân.”

“Phô trương lớn như vậy cũng chỉ là con nhà buôn, lại là song nhi, nếu không phải nhị công tử đã triền miên giường bệnh thời gian dài, bằng hắn có thể gả vàoTrì gia sao?”

“Nói cũng đúng, nhưng ta nghe nói nhị thiếu gia bệnh lại thêm nghiêm trọng, hôm nay đến bái đường cũng không đi, chỉ sợ là...” Tiểu nha đầu cầm một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng, mơ hồ nói không rõ: “Nếu vừa vào cửa liền thủ tiết, vị Ôn thiếu gia kia chỉ sợ sống cũng không dễ chịu lắm.”

...

Mà giờ phút này, Ôn Xuân Nam thực sự không có tâm tình tự hỏi chính mình có thể hay không thủ tiết, bởi vì hắn đêm tân hôn tới một đám khách không mời mà đến.

Ôn Xuân Nam là con út của nhà giàu Ôn gia Thanh Châu, là song nhi duy nhất trong nhà, cho nên vô cùng được sủng ái, có thể nói là nuông chiều đến tùy hứng, nhưng mà biến cố phát sinh vào ngày cậu quan lễ*.

*Quan lễ: Nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa, khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên. Lễ đội mũ cho con trai nhà quyền quý, khi vừa tròn 20 tuổi, tức lễ Gia quan.

Cũng chính là ba ngày trước.

Quan lễ đối với song nhi ở vương triều Đại Chu mà nói, là tượng trưng cho việc có thể đính hôn gả chồng, mà cha nương cậu không muốn gả cậu ra ngoài sớm, nhưng ngày hôm ấy Thanh Châu tri phủ trì đại nhân tự mình tới cửa cầu hôn, chỉ đích danh muốn Ôn Xuân Nam gả cho nhị thiếu gia trong phủ.

Nói là hai nhà liên hôn, không bằng nói là Ôn Xuân Nam đưa đến Trì gia xung hỉ, ai chẳng biết nhị thiếu gia Trì gia là con ma ốm!

Đính hôn được ba ngày liền phải thành hôn, vốn dĩ Ôn gia không đồng ý, nhưng sợ Trì gia là quan phủ, dưới cường quyền, Ôn Xuân Nam không thể không gả đến Trì phủ.

Ôn Xuân Nam mang khăn voan đỏ, trên áo cưới thêu mẫu đơn, thạch lựu, ngồi hồi lâu trong phòng tân hôn, không chờ được trượng phu, lại chờ được mấy bà tử thô lớn cao kệch.

“Các ngươi thật to gan!” Ôn Xuân Nam đột nhiên xốc khăn voan đỏ lên, trang sức trên búi tóc đong đưa va chạm phát ra tiếng vang leng keng: “Ai cho các ngươi tự tiện xông vào hôn phòng của bổn thiếu gia, Song Thụy còn không mau đuổi những người này ra ngoài!”

Song Thụy là gã sai vặt từ nhỏ đi theo bên người Ôn Xuân Nam, hôm nay là ngày vui, theo lý Song Thụy nên chờ ở ngoài cửa.