Chương 19: Phạt quỳ

Ôn phu nhân tay cầm giấy nạp nô thất hồn lạc phách rời đi, nói đi nói lại, Ôn phủ quyền thế tài lực đều không bằng Đông Xưởng đốc chủ, đó là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy Đại Chu, không ít thế gia quyền quý muốn nịnh bợ đều trèo không tới.

Nhưng Ôn phu nhân không muốn vinh hoa phú quý gì cả, bà chỉ muốn Xuân Bảo tìm một trượng phu có thể che chở cho nó, bình an sống cả đời là tốt rồi, Ôn Xuân Nam sinh non, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, trước mười tuổi không thể ra gió, ngẫu nhiên ra phủ một chuyến vô số tôi tớ vây quanh, khó khăn lắm mới nuôi lớn hơn mười năm.

Ôn phu nhân nhịn không được rơi lệ, Ôn phụ thấy thế thở dài, sao oong lại không muốn đón Xuân Nhi hồi phủ.

“Hôm nay chi nhiều tiền nghe được tin tức, đốc chủ cuối tháng liền về kinh thành, lần này đến Thanh Châu là tuần tra tham quan ô lại, sau khi hắn rời đi Xuân Nhi thân là nhi tử Ôn gia, hẳn là có thể trở về nhà.”

“Nhưng giấy nạp nô...” Ôn phu nhân nghẹn ngào.

“Xuân Nhi không phải là quốc sắc thiên hương, bên cạnh đốc chủ đại nhân có vô số song nhi xinh đẹp, không chừng vài ngày liền chán ghét.” Ôn phụ khó nén đau xót, “Đến lúc đó chúng ta lại đón Xuân Nhi hồi phủ.”

Ôn phu nhân trong khoảng thời gian ngắn cũng nghĩ không ra biện pháp tốt hơn, chỉ có thể rưng rưng gật đầu, chờ đốc chủ đại nhân khai ân.

Bên kia, Thẩm phủ chủ viện.

Cung nga trong viện tuy cảm thấy Ôn Xuân Nam phóng đãng, nhưng trong lòng biết địa vị của người này trước mặt đốc chủ không tầm thường, bởi vậy khi hầu hạ bọn họ có chút cẩn thận, mọi thứ đều là dùng bảo vật trong cung cho cậu ta hưởng dụng.

Thẩm Triệu Tuấn bước vào sân, Kim Châu chạy nhanh đến chờ chủ tử ra lệnh.

“Hắn như thế nào?”

“Xuân thiếu gia còn chưa tỉnh, có lẽ là buổi sáng có chút mệt mỏi.”

Trời còn chưa sáng, Thẩm Triệu Tuấn sai ma ma giáo dưỡng tiến vào sân, xốc Ôn Xuân Nam từ trong đệm chăn dậy, kéo cậu tới sân quỳ tỉnh.

Vào đông sáng sớm lạnh lẽo đến người phát run, Ôn Xuân Nam quỳ trên mặt đất cũng không an phận, trong chốc lát xoa xoa đầu gối, trong chốc lát vỗ chân bủn rủn, kết quả eo lưng đón vài đòn roi rơi xuống, cũng may cơ thể vào đông rắn chắc, cũng không đau.

“Xuân Chủ Tử nếu quỳ không tốt, đừng trách roi vô tình.” Lời nói của ma ma giống một lưỡi dao sắc bén cắt qua sân yên tĩnh, bọn nha hoàn bèn cúi đầu, các nàng không dám tìm hiểu tiếng gió nơi này, sợ vạ lây cá trong chậu.

Ôn Xuân Nam từ trước ở hoa lâu chơi đùa, thấy tú bà nơi đó như thế nào giáo huấn song nhi bán mình, những song nhi đó vào đông cũng mặc vải mỏng manh, lộ ra dáng người duyên dáng hấp dẫn người qua đường, nếu mỗi ngày kiếm không đủ bạc, ngày thứ hai mông bị thưởng đánh trên đài, mùa đông lạnh giá mông trắng bóng bị đánh đến hồng.

Nam tử không có tiền hưởng thụ xướng kĩ vây quanh bên đài thèm nước miếng chảy ròng, cảnh xuân vô hạn đồng thời hấp dẫn ánh mắt của các thiếu gia nhà giàu, bọn họ lựa chọn mông nào đẫy đà liền ném bạc vào mông đó.

Song nhi bán mình trúng tuyển mới có thể được đến một mảnh vải mỏng bọc thân, lúc ấy người đầu bảng thanh lâu tiếng tăm vang dội nhất cũng từng lên đài thưởng mông, ngày ấy Ôn Xuân Nam vừa vặn chuồn êm ra ngoài phủ, mới có thể nhìn thấy cảnh tượng đó, có thể nói là biển người tấp nập, mọi người đều muốn thấy người đầu bảng thanh lâu.

Không nghĩ tới phong thuỷ thay đổi luân phiên, chính mình có một ngày cũng sẽ quỳ gối trong viện chờ người khác xử lý.

“Xuân thiếu gia luôn luôn nhớ rõ thân phận của bản thân, vạn lần không thể làm ra hành vi chống đối chủ tử.”

Vừa dứt lời, liền có cung nga tiến lên xốc trường bào Ôn Xuân Nam lên, tay thăm tiến qυầи ɭóŧ, thẳng đến khi sờ đến kẹp âm đế mới thu tay lại, rồi sau đó lại đi tìm ngọc thế hậu huyệt, thấy hai đồ vật đều ở chỗ cũ liền hướng ma ma gật đầu.

Ôn Xuân Nam mặt tràn ngập xấu hổ cùng giận dữ, cắn môi tỏ vẻ không vui vẻ.

Quỳ khoảng nửa canh giờ, cơn buồn ngủ tiêu tan không ít, các ma ma lúc này mới cho phép cậu vào nhà dùng đồ ăn sáng.

Đồ ăn sáng là một đĩa bánh nướng, một chén thịt cháo, cộng thêm một l*иg bánh bao cua mà đám phú quý Thanh Châu yêu thích nhất, các cung nga ở phương diện đồ ăn rất chăm chút, sợ vị chủ tử này không vui.