Chương 6: Ngậm vào miệng

"Bệnh cảm lạnh của bệ hạ có lẽ là truyền từ mẹ sang con, vốn sinh ra đã yếu ớt, lại không được điều dưỡng tốt, khí âm hàn ứ đọng ở trong cơ thể, nếu không bài xuất sợ sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, chỉ là bệ hạ. . ." Thích thái y chính là viện thủ của Thái y viện, từ sau khi Dung Hi ra khỏi lãnh cung vẫn luôn do ông ta điều trị.

"Một thân hàn độc này của Hoàng thượng là do Huệ Cung hoàng hậu truyền lại cho hắn?"

Tiêu Ngọc giơ tay lên ngắt lời Thích viện thủ đang đang muốn thao thao bất tuyệt, nếu hàn độc từ trong bụng mẫu thân truyền ra, sợ là trước khi Huệ Cung Hoàng hậu bị phế truất vào lãnh cung đã trúng độc, "Ngoại trừ tiết dương tinh, còn có cách nào khác không?"

"Bẩm đốc chủ, chế độ ăn uống hàng ngày của bệ hạ có thêm thảo dược bổ ấm, nhưng phương pháp này không có tác dụng mấy."

"Đây chỉ có thể là điều trị hàng ngày, còn có cách khác không?" Tiêu Ngọc cầm tách trà trên bàn lên, xoay nhẹ chén trà nhưng không uống.

"Có một phương pháp khả thi, nhưng quá nguy hiểm."

Nói. "

"Lấy máu. "

Tách trà được đặt lên môi, đang muốn uống một ngụm trà, nhưng nghe ông ta nói lời này, y lập tức nặng nề đặt tách trà trở lại bàn, một tiếng cạch nặng nề này làm Thích viện thủ sợ tới mức quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.

"Lấy máu? Lấy khô máu tiểu tử kia luôn phải không? Hắn đã gầy yếu như vậy, lấy mấy lần máu, thì bổ kiểu gì nữa."

"Hàn độc trong cơ thể bệ hạ nặng đến mức máu huyết khó thông, không cách nào tiết ra nguyên dương bài xuất độc tố ..." Thích viện thủ run rẩy quỳ trên mặt đất giải thích.

"Thích viện thủ cũng là lão nhân, trước khi nói chuyện nên suy nghĩ một chút xem mình đang ở đâu." Tiêu Ngọc chậm rãi đến gần Thích viện thủ, ngồi xổm xuống nhìn ông ta với vẻ mặt nghiêm túc: "Bệ hạ bất lực, những lời như vậy đừng nên nói lại lần nữa."

"Vâng ạ. "

"Đi xuống đi." Tiêu Ngọc đứng lên phất phất tay, Thích viện thủ lập tức hành lễ thối lui ra ngoài điện.

"Kỷ Quân."

"Nếu trong cung có người tung tin đồn bệ hạ bất lực, tìm lý do, gϊếŧ." Tiêu Ngọc ngồi xuống ghế uống một ngụm trà tiếp tục nói: "Đi tra xem, năm đó cung nhân hầu hạ Huệ Cung hoàng hậu, còn có ai."

"Vâng."

Chuyện như thế tự nhiên là phải điều tra rõ ràng, sau khi Dung Hi đăng cơ liền truy phong cho phế hậu trở lại vị trí cũ, nhưng người đã mất ở lãnh cung, thi cốt sớm đã sớm không còn, chôn vào hoàng lăng cũng chỉ có vài món vật ngoài thân mà thôi.

Tiêu Ngọc biết Dung Hi canh cánh trong lòng chuyện này, nếu sự tình phía sau hắn không thể giải quyết một cách nở mày nở mặt thì sự việc trước mắt hắn nhất định phải sạch sẽ thỏa đáng.

Sau đó Tiêu Ngọc lại hỏi một số câu hỏi về việc luyện tập võ thuật gần đây của Dung Hi, rồi mới đi đến Dục Trì điện.

Khi Tiêu Ngọc bước vào Dục Trì điện, Dung Hi đang ngồi trên ghế, hai tay bị trói vào tay cầm hai bên bằng dây lụa, hai chân tách ra trái phải trói vào chân ghế, hai mắt nhắm nghiền, hắn khẽ cau mày, trông có vẻ không kiên nhẫn, một nữ quan xinh đẹp đang quỳ giữa hai chân hắn, đầu vùi vào chân hắn.