Chương 13

“Ngươi đừng ăn nói lung tung!” Lưu học sĩ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chủ thẩm Hồ Khiên quan sát đã lâu bận rộn hoà giải: “Được rồi, vụ án còn chưa xử lý xong, người một nhà làm sao lại tranh chấp rồi? Lưu huynh cũng thật sự là so đo quá mức, quan kỹ nho nhỏ này có khả năng gì, nếu là thật sự bị người uy hϊếp, đã sớm dọa cho thú thật. Ngài nói có đúng hay không, Giang đại nhân?”

Giang Hoài Việt từ chối cho ý kiến, khóe mắt liếc nhìn Tương Tư, lộ ra vẻ khinh thường kiêu căng.

Tương Tư bình tĩnh, một lần nữa nhấn mạnh lời nàng không chút giả dối. Lưu học sĩ vốn cho rằng uy hϊếp nàng một phen liền có thể thu hoạch được gì đó, ai ngờ rằng thiếu nữ nhìn non nớt ngây thơ này ngôn từ chuẩn xác khiến hắn nổi nóng, không khỏi tranh luận cùng Hồ Khiên.

Hồ khiên vốn đã nhẫn nại lâu, bây giờ gặp hắn không nể mặt mũi, cũng không nhịn được bắt đầu chế giễu lại. Tương Tư quỳ gối ở công đường nghe hai tên đại thần tranh chấp không ngừng, có chút đầu váng mắt hoa, vụиɠ ŧяộʍ liếc Giang Hoài Việt ngồi ở một bên, hắn ngược lại là khí định thần nhàn, sau một lúc lâu chỉ giơ tay lên, gọi người Đông Xưởng mang Tương Tư đi.

“Hỏi còn chưa xong sao lại để nàng lui ra?” Lưu học sĩ cùng Hồ Khiên cãi đến miệng đắng lưỡi khô cũng không chịu bỏ cuộc.

“Nàng đã nói hết những gì có thể nói, còn quỳ gối ở đây làm cái gì?” Giang Hoài Việt nhướng mày cười hỏi, “Lưu đại nhân xưa nay là chính nhân quân tử, hôm nay sao lại muốn dây dưa không rõ với quan kỹ như thế? Chẳng lẽ...”

Lưu học sĩ là chính nhân quân tử, nghe thấy những lời như vậy đã tức giận đến mức run rẩy: “Giang Hoài Việt! Ngươi, ngươi quả thực là tiểu nhân vô sỉ! Hôm nay tra không ra chân tướng, bản quan tuyệt đối sẽ không đi khỏi Tây Hán!”

Đông Xưởng thừa dịp Lưu học sĩ nổi giận, mang Tương Tư về phòng lại vội vàng rời đi. Nàng bị khóa trái trong phòng, trong lòng suy nghĩ dâng trào.

Mặc dù biết Giang Hoài Việt không phải là người lương thiện, nhưng vì bảo vệ tính mạng mình và tỷ tỷ chỉ có thể nghe theo sắp xếp của hắn, bây giờ vị Lưu đại nhân kia là đính thân Hoàng đế phái tới thẩm tra xử lí án này, xem ra ghét ác như cừu, nếu như bị hắn tra ra chân tướng, mình chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết... Nhưng chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới dáng vẻ Cao Hoán lúc trước ngang ngược càn rỡ, cùng với bộ dạng chật vật vừa rồi, ở sâu trong nội tâm nàng lại cảm thấy mình làm cho dù có sai, cũng là sai lầm đáng giá...

Thời gian một mình dường như dài dằng dặc, bất tri bất giác sắc trời dần dần ảm đạm, trong sân vốn dĩ yên tĩnh gió thổi lên, cách cửa sổ cành lá lay động xào xạc. Không lâu sau gió thổi mạnh hơn, ngay cả giấy cửa sổ cũng không ngừng run rẩy, tiếng gọi sắc nhọn rít gào xuyên qua các khe nứt cửa sổ. Tiếng sấm ầm ầm kiềm chế mà nặng nề, như thể lớp mây mù dày đặc đằng xa đang thở dốc, đột nhiên một tia sáng trắng chói lọi vạch qua cửa sổ, sau đó là một tiếng sấm đinh tai nhức óc nổ vang chân trời.

Mưa rơi dày đặc, Tương Tư ở trong phòng đứng ngồi không yên. Khi còn bé gặp thời tiết như vậy, tỷ tỷ sẽ bịt chặt lỗ tai nàng, chỉ sợ nàng sợ hãi thút thít. Kỳ thật nàng đã sớm không còn sợ sấm sét vang dội, ngược lại là tỷ tỷ mỗi khi gặp sét đánh đều bị dọa đến đổi sắc mặt, chỉ là vẫn luôn giả bộ bình tĩnh, ở trước mặt nàng chưa từng tuỳ tiện biểu lộ yếu ớt. Những năm gần đây, không biết nàng âm thầm nhẫn nhịn bao nhiêu ủy khuất cùng đau khổ?

Đang suy nghĩ như vậy, thì một tiếng sét vang lên đâm thủng bầu trời, sau đó nàng nghe thấy ồn ào tiếng người huyên náo ở nơi xa, dường như có chuyện gì đó đang xảy ra. Tương Tư lo lắng mở cửa sổ, thấy khói đen và lửa bùng lên dưới cơn mưa ở phía Đông Bắc. Nàng sững người một lúc, chợt nhớ ra nơi đó giam giữ tỷ tỷ nàng, chẳng lẽ là cháy ở sân đó sao?!

Nghĩ đến đây lại càng hoảng sợ, gõ cửa liên tục cũng không ai đáp lại, nàng lúc này kéo theo váy dài leo đến trên bàn gần cửa sổ, bắt lấy khung cửa quyết tâm nhảy ra ngoài.

Mưa nặng hạt tát vào mặt, vừa đáp xuống đất thì đập vào chân đau đến cắn răng, nhưng vẫn nhịn đau chạy về phía cửa sân đóng chặt. Kéo chốt cửa thế mà không khóa trái, Tương Tư vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, mới lách người đi ra, lại nghe được nơi xa truyền đến tiếng nghiêm nghị trách cứ: “Cô muốn làm cái gì?!”

Nàng bị dọa đến giật mình, theo tiếng kêu nhìn lại, giữa màn mưa trắng xoá, Giang Hoài Việt một thân áo mãng bào đỏ sông bước nhanh mà đến, Dương Minh Thuận chống chiếc ô giấy bằng nan tre theo sát một đường, mưa bay tứ tung.

Tương Tư không để ý tới gì khác, trực tiếp chạy đến, đón hắn liền hỏi: “Đốc công, là nơi tỷ tỷ nô tỳ trú bị cháy sao?”

Hắn rất không kiên nhẫn nhíu mày: “Mắc mớ gì tới cô?”

Tương Tư kinh ngạc: “Nơi tỷ tỷ ở bắt lửa, làm sao không liên quan đến nô tỳ...” Nàng còn chưa dứt lời, Dương Minh Thuận đã cướp lời: “Đừng nóng vội, ở giữa còn cách một cái sân!”

“Ngươi còn không biết xấu hổ lại nói tiếp?!” Giang Hoài Việt mắng hắn còn chưa hết giận, lại đạp hắn một chân, “Còn không cút nhanh đi thu thập tàn cuộc? Lần sau còn dám làm như vậy, cẩn thận cái đầu của ngươi!”

Dương Minh Thuận cầm ô đáng thương: “Tiểu nhân nếu phải đi, ngài không phải ướt mưa sao? Đốc công thân thể quan trọng...” Nịnh nọt mới được phân nửa, ánh mắt Giang Hoài Việt ngày càng lạnh lùng nghiêm nghỉ, dọa đến hắn vừa nói vừa lùi, đem ô giấy nhét vào trong tay Giang Hoài Việt, ôm lấy đầu nhanh như chớp phóng tới đường mòn bên kia.

Tương Tư một mực đứng ở bên cạnh không hiểu bọn hắn nói gì, toàn thân đã bị mưa xối đến ướt đẫm. Nước mưa rơi trên mặt nàng tích táp chảy xuống, nàng gần như mở mắt không ra, lại bị hắn răn dạy: “Thật to gan, còn dám trốn! Cho ngươi một chút tin tưởng, cửa sân cũng không khoá, ngươi liền cho rằng đây là Đạm Phấn lâu được tự do nuông chiều?”

Nàng bị mưa lớn xối đến loá mắt, trong lòng phiền muộn cực kì, không khỏi dùng sức lau đi lọn tóc ướt trên má: “Ở đâu ta cũng đều không có tự do, có khóa hay không đều như thế, chạy đến chân trời góc biển, ta cũng là con rối gỗ mang theo gông xiềng. Chỉ là bởi vì tâm tâm niệm niệm lo lắng an nguy tỷ tỷ mới chạy ra, đốc công ngài cũng không thể thông cảm chút xíu cốt nhục tình thân?”

Lời này nói ra miệng lập tức cảm thấy hối hận, nàng thậm chí mím chặt môi chờ mắng hoặc đánh. Tiếng sấm ù ù không dứt, sấm sét tái nhợt đánh nát trời đất, cây cỏ lộn xộn, hắn nắm chặt ô giấy đứng ở nơi đó, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Thế mà lại dám mạnh miệng cùng ta rồi? Xem ra thật sự là càng ngày càng làm tới! Ngươi cho là bản thân tại công đường biểu hiện nhanh nhạy, liền có thể muốn làm gì thì làm?”

“... Nô tỳ cũng không có nghĩ như vậy, đốc công ngài đây là phỏng đoán từ một phía, mang ý nghĩ bản thân áp đặt lên.” Tương Tư trong lòng không được tự nhiên, mặc cho nước mưa xẹt qua gương mặt, thanh âm cũng bởi vì bị cảm lạnh mà có chút phát run.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc, giống như lần đầu chạm mặt, chỉ cần một nhát dao là sẽ đốn sạch trái tim người ta, để có thể nhìn ra bên trong là đỏ hay đen. Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng nói: “Quay về.”

Tương Tư tức giận xoay người đi về phía sân không nói lời nào, nhưng phía sau lại đột nhiên vang lên giọng nói của Giang Hoài Việt: “Dừng lại.” Nàng dừng bước, nhưng không quay đầu, chỉ là đứng dưới mưa to.

Tiếng bước chân rất nhanh tới gần đến sau lưng nàng. Sau đó, ô giấy ướt lạnh bị ném đến bên cạnh thân nàng.

Tương Tư ngạc nhiên, lúc nhìn lại chỉ thấy bóng lưng hắn bước nhanh rời đi.

Lúc Giang Hoài Việt chạy dưới mưa to đến sảnh khách, lửa đã tắt, Dương Minh Thuận đang hướng dẫn nô bộc dọn dẹp. Vừa thấy dáng vẻ toàn thân ướt của hắn, liền tranh thủ thời gian gọi người đi chuẩn bị quần áo, Giang Hoài Việt nghiêm mặt nhìn khắp bốn phía, lại ngẩng đầu quan sát cột đình đã biến đen, mới trở lại gian phòng bên cạnh thay đổi y phục ẩm ướt.

Mới sửa soạn xong, Dương Minh Thuận liền một mực cung kính gõ cửa tiến đến: “Đốc công, tiểu nhân không phải đem dù để lại cho ngài sao? Làm sao còn một thân ướt đẫm?”

Hắn ném chiếc khăn tay vào chậu, lạnh lùng nói: “Phóng hỏa đốt sân, ai nghĩ ra chủ ý này?”

“Cái này...” Dương Minh Thuận do dự, nhìn phải ánh mắt u ám của Giang Hoài Việt, đành phải buồn bực trả lời: “Là tiểu nhân gấp đến váng đầu mới cùng Diêu Thiên hộ thương nghị tìm cách đuổi cái lão ngoan cố kia đi...”

“Cho nên các ngươi liền ở địa bàn của mình phóng hỏa?” Giang Hoài Việt tức giận quay đầu, “Ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm, vóc dáng cao lớn không ít, đầu lại càng ngày càng trống rỗng?”

“Học sĩ lão gia thực sự đáng ghét, từ buổi sáng tra đến giữa trưa cũng không nguyện ý đi, tiểu nhân mời hắn cùng Hồ đại nhân đi sảnh khách dùng cơm, còn nghe được hắn cứ lải nhải, nói cái gì Hồ đại nhân thiên vị ngài... Dông dài như vậy khiến người ta nổi nóng! Vừa vặn sét đánh trời mưa, Diêu Thiên hộ nói đừng nhìn họ Lưu chững chạc đàng hoàng, lại đặc biệt sợ quỷ thần thiên tai, tiểu nhân tương kế tựu kế, mời Diêu Thiên hộ vụиɠ ŧяộʍ leo lên nóc nhà, lợi dụng đúng đổ dầu xuống cây cột, vậy là lửa lập tức bùng lên!” Hắn vốn là ủ rũ, càng nói càng hưng phấn, “Đốc công ngài không cần phải lo lắng, chúng ta thu xếp thỏa đáng, Lưu học sĩ chỉ cho là sấm sét từ trời đánh xuống bén lửa, ngài không thấy được cái mặt bị doạ trắng của hắn, nếu không phải Hồ đại nhân vịn, suýt nữa miệng mồm đều cạp phải đất...”

Giang Hoài Việt không có hứng thú gì mở miệng nói chuyện nữa, hắn có thể tưởng tượng ra Lưu học sĩ vừa sợ vừa giận, sau khi rời Tây Hán nhất định vội vã chạy tới hoàng cung, thỉnh cầu hoàng thượng tiếp kiến, nghe hắn thao thao bất tuyệt kể hết chuyện gặp phải tại Tây Hán.

Mặc dù như thế, hắn không hề lo lắng hay sợ hãi.

Bọn văn nhân này xưa nay không ngừng tranh và xem thường lẫn nhau. Nhưng từ khi hắn nhậm chức đến nay, một số ít lại vô cùng đồng tâm hiệp lực, nhắm vào hắn ở khắp mọi nơi. Đối với hắn mà nói, những vụ luận tội lớn nhỏ đã trở thành chuyện thường tình. Đối phương sẽ không nghĩ đến việc hắn làm là tốt hay xấu, nhưng bất cứ điều gì Giang Hoài Việt làm, cho dù không có chút ác ý nào, cũng sẽ đều bị buộc tội lấy việc công làm việc tư, đổi trắng thay đen.

Chỉ vì hắn không phải văn thần hay là võ tướng, chỉ là một tên thái giám bất âm bất dương, có tư cách gì cùng bọn hắn ngang vai ngang vế?! Trong mắt Lưu học sĩ, e rằng cùng Giang Hoài Việt nói mấy câu sẽ thấy nhục nhã cùng ghê tởm.

Đã như vậy, vì sao còn muốn lo trước lo sau? Còn không bằng tuỳ tiện tung hoành, chính như lời bọn hắn nói, hoạn quan gian trá, cường quyền đắc ý, làm mưa làm gió, thuận người thì sống, nghịch người thì chết.

Dương Minh Thuận thấy hắn trầm mặc không nói, không khỏi ngập ngừng: “Đốc công còn đang lo lắng vụ án sao? Tiểu nhân nghe ngóng cẩn thận trong đại sảnh, quan kỹ cùng những thương nhân khác tất cả đều làm chứng, dù là Cao Hoán cắn chết đốc công cũng thả, cũng không thể nào gợn lên sóng gì.”

“Cao Hoán này, mạng sống khó giữ.” Hắn ném ra ngoài một câu, đi đến đằng sau bình phong.

“Đó là đương nhiên, ai bảo hắn đắc tội đốc công tự tìm đường chết?” Dương Minh Thuận cười hì hì đuổi theo, “A đúng, Tương Tư kia nên xử lý thế nào? Nàng cũng tính là nghe lời, không nói lung tung ở công đường.”

Giang Hoài Việt đứng trước giàn hoa đàn hương, những chiếc lá mảnh mai màu lam nhạt ẩn hiện giữa những chấm nụ hoa, trắng thuần non nớt, chăm chú bao lấy nhuỵ hoa thơm ngào ngạt mềm mại. Khuôn mặt buồn bã trong cơn mưa nặng hạt chợt hiện ra trước mặt, những giọt nước xẹt qua hai bên nhánh tóc mai đen bóng, rơi vào chiếc cổ trắng ngần sạch sẽ …

Nàng còn trẻ như vậy, trong trắng như vậy.

Trong lòng bực bội không rõ nguyên do, cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

Hắn tiện tay hái một bông hoa chưa ra nụ, dùng đầu ngón vân vê một vòng, những cánh hoa mịn màng vỡ vụn, chỉ còn lại một chút hương thơm mỏng manh.

“Hiện tại nàng vì mạng sống, tự nhiên thuần phục dịu dàng ngoan ngoãn, chẳng lẽ còn dám ở trước mặt đối nghịch?”

Dương Minh Thuận giật mình: “Ý của đốc công là?”

Giang Hoài Việt phủi nhẹ phấn hoa vàng trên ống tay áo, hờ hững nói: “Sau khi xong chuyện, tất nhiên không thể giữ lại nàng.”