Chương 27

Giọng nàng run rẩy, từng chữ lộ vẻ xúc động, quan kỹ trốn ở trong phòng đều rưng rưng buồn bã, thậm chí có người nhỏ giọng nức nở. Chúng quan viên mặt mày xấu hổ, Trấn Ninh Hầu cũng thuận thế nhíu mày, hướng phía phu nhân quát lớn: “Có nghe thấy hay không, người ta một bụng nước đắng, nàng xông tới không hỏi xanh đỏ trắng đen liền đánh, phong thái Hầu gia phu nhân vứt nơi nào?”

Ai ngờ phu nhân kia tuy bị Tương Tư nói một phen đuối lý, không muốn ở đây mất mặt, lại mạnh mẽ nói: “Ta đâu thèm quan tâm nàng ta có nỗi khổ gì, hướng nam nhân nũng nịu bán rẻ tiếng cười chính là không được!”

“Nàng!” Trấn Ninh Hầu còn muốn cãi lại, Giang Hoài Việt đứng yên một bên vượt lên trước một bước, bình tĩnh nói: “Phu nhân khi nào thấy được nàng nũng nịu bán rẻ tiếng cười vậy?”

Phu nhân Hầu gia lặng lẽ liếc: “Còn phải nói? Lúc ta đi vào, không phải nàng quấn ở bên người Hầu gia hay sao?”

“Là Hầu gia say rượu lảo đảo, Giang mỗ bảo nàng tiến lên nâng mà thôi. Trừ cái đó ra, nàng vẫn luôn cùng ta trò chuyện, vốn dĩ chưa từng tiếp cận Hầu gia.”

Giang Hoài Việt thần sắc nghiêm nghị, Hầu gia phu nhân trên mặt lại không nhịn được, tức giận hất cằm lên: “Thế nào, ta ngược lại không biết, xưởng công cùng những nữ tử trăng hoa này cũng có quan hệ? Thế mà đứng ra giúp nàng nói chuyện...”

“Nói ít vài ba câu!” Trấn Ninh Hầu thấp giọng mắng chửi.

Giang Hoài Việt ánh mắt tối sầm lại, khóe môi mang ý cười, giọng lạnh lẽo: “Ý phu nhân là ta thân là nội hoạn, cũng không có tư cách cùng các nàng nói mấy câu sao?”

Đám người kinh hãi, Hầu gia phu nhân dù kiêu căng, nhưng cũng hiểu rõ địa vị bây giờ của Giang Hoài Việt trong triều. Lỡ lời thốt ra, nhưng nghe hắn chất vấn, không khỏi trong lòng run lên, ráng chống đỡ biện hộ: “Ta nơi nào có ý tứ này, ngài đừng lung tung vu hãm... Ta chỉ là không tin được...”

“Đi! Đến Uẩn nàng cũng không tin, còn muốn nháo đến khi nào?” Trấn Ninh Hầu kéo tay áo nàng, lại hướng đám người trong gian phòng nói, ” phu nhân thực sự quá tranh cường háo thắng, chư vị đều là tri kỷ, chuyện hôm nay xin đừng phiền lòng. Chúng ta hôm khác tụ họp!”

Dứt lời, cũng không hàn huyên cáo biệt, lôi kéo phu nhân đem nàng cưỡng ép kéo đi.

Chúng quan viên sau một lúc lâu mới khó chịu đi ra, khe khẽ bàn luận vài câu, nhao nhao thở dài rời đi. Lão bản tửu lâu cùng bọn tiểu nhị vội vàng kiểm tra cửa phòng bị hư, những ca kỹ kia thì cẩn thận từng li từng tí đi ra, thấy Tương Tư nghiêng người đứng tại góc tường, tiến lên hỏi thăm phải chăng muốn cùng nhau quay về.

Từ lúc thốt ra mấy lời chống đối Hầu gia phu nhân đến nay, máu cả người Tương Tư còn sôi trào, thế nhưng tay chân của nàng lại lạnh buốt đến dọa người, muốn đi theo đám người rời đi, lại cảm giác đầu váng mắt hoa, mềm nhũn cả người.

Giang Hoài Việt còn chưa đi, nhìn nàng một chút, nói: “Trán cô còn bị thương, ngồi xuống trước.”

Nàng sửng sốt một chút, ỉu xìu ngồi bên cạnh bàn hỗn độn, hướng nhóm quan kỹ nói: “Ta nghỉ ngơi một lát, liền cùng các ngươi đi.”

Nhóm quan kỹ mới gật đầu, Giang Hoài Việt lại trầm mặt lên tiếng: “Nàng không đi, các ngươi lo liệu rồi trở về đi. Còn nữa, chuyện hôm nay không được nói ra bên ngoài nếu không cẩn thận tính mạng.”

Tương Tư ngạc nhiên, đám người còn lại dù ngạc nhiên, thế nhưng e ngại thân phận của hắn, bởi vậy không dám nói thêm, an ủi Tương Tư vài câu liền vội vàng xuống lầu. Tương Tư nghe được bên ngoài xe ngựa kêu vang, nhịn không được nói: “Ta là ngồi xe với Tố Mai bên Khinh Yên lâu cùng nhau đến...”

“Cũng không phải dã ngoại hoang vu, còn sợ không thể quay về?” Hắn phân phó gã sai vặt múc nước đến, sau đó tiến vào trong phòng nghỉ.

Tương Tư nhếch môi không nói, sau khi bình tĩnh mới phát giác được trên trán đau nhức. Chỉ một lúc sau, gã sai vặt bưng tới nước ấm trong chậu đồng, sau đó thức thời đóng cửa mà đi. Tương Tư muốn đứng lên, Giang Hoài Việt hơi nhướng mày, dùng khí thế bức người ngăn chặn nàng.

“Đem vết máu rửa sạch sẽ, bộ dạng này, cũng không sợ dọa người?”

Nàng cúi đầu nhìn chậu nước nóng hơi gợn sóng, lờ mờ có thể thấy mình chật vật, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Từ lúc dạo chơi ở ngoại ô trở về, bởi vì nàng không được chọn trong lễ chúc thọ nên Nghiêm ma ma vô cùng tức giận, thêm nữa bản thân nàng không phải người thuần phục nên cố tình phớt lờ nàng, không để khách nhân gọi tên nàng, mỗi ngày chỉ cho nàng cơm nguội và đồ ăn thừa. Hôm nay bỗng có quan viên phái người đến truyền triệu, trước khi nàng bước ra khỏi cửa Nghiêm ma ma nói cứng khuyên mềm, muốn nàng biểu hiện thật tốt, kết bạn nhiều quan lại quyền quý. Thật không ngờ, lại rơi vào kết quả như vậy...

Lần này lại trở về, chỉ sợ là bị bỏ đói hoặc thậm chí bị đánh đập.

Nàng đang xuất thần, Giang Hoài Việt mất kiên nhẫn, gõ gõ từ bình phong bên kia: “Còn chần chờ gì nữa? Chẳng lẽ muốn ta thay cô rửa sạch?”

Hắn nói chuyện dường như luôn cầm thương đeo gậy, không để ý cảm nhận của nàng chút nào. Tương Tư dù không vui, nhưng nghĩ tới hành vi bênh vực trước đó của hắn, cũng không còn khí lực để xung đột với hắn nữa, chỉ lẳng lặng quay lưng lại, lấy ra khăn lụa nhịn đau rửa mặt.

Dòng nước ấm áp giữa hai đầu lông mày chảy xuôi, khăn trắng nhuần đã sớm dính máu đỏ tươi, trong chậu nước cũng chuyển màu đỏ hồng. Nàng vắt khô khăn lụa, chỉnh lại quần áo, mới đứng dậy cúi đầu đáp lễ: “Đa tạ Đốc công vừa rồi thay ta giải vây.”

Hắn đang dùng bình sứ múc nước đun sôi, nghe được tiếng nói ngẩng đầu nhìn lên, bên bức mành trúc xanh tinh xảo có một thiếu nữ xinh đẹp đã được tẩy sạch vết máu, trong sáng, mềm mại, nhưng lại ẩn chứa cốt khí không thể bị giẫm đạp.

Giang Hoài Việt rũ mi xuống, đặt bình sứ lên rồi nói: “Biết trước phu nhân Trấn Ninh Hầu là người nóng nảy dễ giận, không ngờ rằng nàng ta sẽ đuổi tới tửu lâu. Nói đến nếu không phải ta bảo ngươi đến bên cạnh, ngươi cũng sẽ không gặp phải tai bay vạ gió này.”

Hai câu nói hời hợt khiến cho sự kiềm chế và nhẫn nhịn của Tương Tư lúc ban đầu gợn lên, nàng đáp bằng một giọng lơ ngơ: “Thân ở giáo phường, vốn không được xem là người bình thường, nàng ấy là hoàng thân quốc thích, ngay cả sống chết của chúng ta đều sẽ không đặt trong mắt, huống chi tôn nghiêm không đáng tiền...”

Tôn nghiêm?

Tôn nghiêm...

Là một con người, cha mẹ đã yêu thương chăm sóc, nhưng một khi không may xảy ra, một buổi nhà diệt, kéo dài hơi tàn giãy dụa tự vệ, còn nói gì đến tự tôn mặt mũi?Đơn giản chỉ là dốc hết toàn lực sinh tồn tiếp, dù là bị giày xéo bị vũ nhục, bị vò giẫm tại nơi đất tuyết lạnh lẽo, bị phạt quỳ dưới nắng nóng thiêu đốt, nước mắt nóng hổi cũng chỉ có thể kìm nén nuốt vào trong, sau đó dưới đêm tối từ từ ngưng kết thành băng. Những quá khứ không thể xoá nhoà ấy không còn được người ta nhớ tới khi thời gian trôi qua, nhưng mà thương tích trên thân thể, là dấu ấn vĩnh viễn tồn tại không có khả năng bị xoá đi.

Ánh mắt của hắn nặng nề ngồi xuống bên cạnh, dùng nước trong tẩy rửa chén trà ngọc sứ trắng như tuyết, trong phòng nhất thời im ắng. Tương Tư chậm rãi đi lên trước, khẽ nâng váy lụa đuôi phượng, khom người nói: “Đốc công phải chăng cần ta đến pha trà?”

Giang Hoài Việt lúc đầu không nói gì, sau đó ngón tay thon dài sạch sẽ chỉ vào cái hộp, mới nói: “Vậy đun lại lần nữa.”

“Đây là đương nhiên.” Nàng buông xuống tầm mắt, uốn gối quỳ chân bên giường trúc, tay áo dài mây sa nhẹ rơi, lộ ra cổ tay trắng như sương. Trong ấm trà đổ đầy nước suối thượng phẩm Tây sơn, ngọn lửa nho nhỏ nhảy nhót vũ mị, nàng lẳng lặng tẩy rửa đồ uống trà, đồ sứ trắng muốt trên ngón tay chuyển động tựa như một khúc ca im ắng mà nhẹ nhàng.

Giang Hoài Việt ngồi trên giường, nhìn ánh nắng nơi cửa sổ vàng nhạt hắt lên chiếc cổ dịu dàng của nàng. Có một sợi tóc mai vô tình rủ xuống, mềm mại lưu luyến, kéo dài đến bên trong quần áo vàng nhạt mỏng thấu.

Bỗng nhiên có một loại xúc động kỳ quái, muốn đưa tay, thay nàng phủi nhẹ sợi tóc bên gáy kia.

Nhưng mà ý nghĩ đó giống như pháo hoa chợt sáng ngay lập tức biến mất trong bóng tối sâu thẳm.

Hắn không chút biến sắc di chuyển ánh mắt nhìn qua giấy dán cửa sổ trắng trong. Tương Tư rửa sạch đồ uống trà, trong lúc vô tình ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về mặt nghiêng trong trẻo lạnh lùng của hắn. Cho dù là vui đùa uống rượu, hắn vẫn như cũ quần áo chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ, cổ áo trơn màu trắng ngoài viền xanh mỏ quạ, hoa văn bạc uốn lượn trải quanh cổ, khóa lại phong hoa vô hạn.

Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng pha trà nhẹ vang lên, Tương Tư trong lòng lắc lư, chợt nghe hắn hơi bất mãn nói: “Nước sôi.”

Tương Tư giật mình, vội vàng đi nhắc ấm trà nhỏ, không ngờ tay bên cạnh lệch ra đυ.ng phải thân ấm, nóng lên lập tức đưa tay trái ra đỡ. Không ngờ, Giang Hoài Việt cũng cau mày ra tay, trong chốc lát tay chạm vào nhau khiến cho ấm trà trên bếp đập xuống đất.

Trong chớp mắt, hắn cầm tay Tương Tư kéo về hướng bên cạnh, nước nóng vẩy ra đều rớt vào trên mu bàn tay của hắn.

Nhìn thấy mu bàn tay Giang Hoài Việt lập tức sưng đỏ, Tương Tư sợ hãi, hoảng hốt muốn khóc lên.

“Đốc công thứ tội!” Nàng vốn là nửa quỳ tại trước giường, hoảng hốt nhích lại gần. Hắn chỉ mím chặt môi, lùi lại vài bước rồi lấy bình sứ. Tương Tư lập tức tỉnh ngộ, đem nước trong bình đổ lên khăn lụa, nhẹ nhàng thoa lên chỗ phỏng trên mu bàn tay hắn.

Trên tay như kim đâm đâm nhói, Giang Hoài Việt miễn cưỡng kìm chế tức giận, nhìn chằm chằm nàng nói: “Cố ý?”

“Làm sao lại như vậy?!” Nàng nhìn chiếc khăn lụa bị dính máu chính mình, trong lòng bất ổn, “Ta chỉ là không cẩn thận xuất thần, liền...”

“Xuất thần? Là ai tự đề cử mình muốn thay ta nấu nước pha trà, mới một chút mà đầu óc đã ngao du tám hướng?” Hắn cầm bình sứ lắc lắc, “Nói, nghĩ cái gì?!”

“...” Tương Tư không phản bác được, nàng suy nghĩ cái gì? Bối rối nhớ lại, là lúc say mê nhìn gương mặt nghiêng của Đốc công, hay là lúc chú ý đến cổ áo trắng thuần cùng hoa văn chỉ bạc trên người hắn?

Hai má nàng hoảng hốt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xuống tạ lỗi: “Nô tỳ đáng chết, có thể là lúc trước bị đập vào đầu, nghỉ ngơi xong lại cảm thấy choáng váng...”

Vừa nói, vừa thu dọn đống hỗn độn, thấy trong ấm trà còn nửa ấm nước nóng, vô cùng đáng thương ngẩng đầu hỏi: “Chén trà đều rửa sạch, ta pha cho ngài một chén Long Tỉnh được không?”

Giang Hoài Việt xụ mặt: “Không muốn.”

“Vậy nước ấm cổ họng?”

Hắn liếc mắt lạnh lùng: “Uống vào sợ rằng sẽ sặc chết.”

Tương Tư ngượng ngùng thu tay lại, đoan đoan chính chính ngồi quỳ chân bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Vậy ngài... Sau khi trở về nên thoa thuốc phỏng, nếu không sẽ để lại sẹo.”

Hắn không đáp lại, sau một lát mới nói: “Cô vẫn quỳ làm gì? Đứng lên mà nói.”

Nàng đáp tạ xong mới cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, lại mang tới bình sứ, dùng tay che chở miệng bình rồi dội một ít nước lạnh lên chiếc khăn lụa trên mu bàn tay hắn. Khi nàng đến gần hơn, cằm dưới và cổ trắng ngần của nàng hiện trước mắt Giang Hoài Việt.

Lòng chợt rung động, tựa như những vì sao từ trên trời rơi xuống mặt hồ phẳng lặng như gương, ánh bạc từ điểm bắt đầu văng vẳng theo từng đợt sóng.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh, buông xuống ánh mắt, thôi không nhìn nàng nữa.