Chương 4

Tương Tư cẩn thận từng li từng tí bưng bát sứ ngọc hoa sen đến trước mặt, nhưng hắn chỉ nói: “Đặt đó đi.”

Thái độ này tựa hồ không muốn nàng ở bên cạnh hầu hạ, Tương Tư chần chờ một chút, nói khẽ: “Đại nhân muốn nếm thử trước một chút hay không? Nếu cảm thấy không vừa miệng, nô tỳ liền bưng trở về để bọn hắn làm lại.”

Người đang dựa nghiêng mở mắt liếc nàng một lần nữa, lúc này mới từ tấm nệm tựa ngồi thẳng. Nàng vội vàng khuỵ gối dâng lên thìa trơn bóng, hắn tiếp nhận bát sứ nếm thử một thìa, hai hàng lông mày cau lại, “Trong này có gì? Toàn là mùi thuốc.”

Tương Tư nói: “Hẳn là bỏ nhân sâm thanh nhiệt giải rượu, gần đây bên trong lâu hình như truyền tai nhau công thức này”.

Hắn đem bát sứ đặt trên bàn nhỏ, Tương Tư xem xét ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng nói: “Đại nhân không thích loại này sao? Nô tỳ có thể làm cho ngài canh giải rượu phương Nam, lấy thanh mai (mận xanh), bách hợp (hoa huệ), lê, gạo nếp nấu thành, lại thêm chút giấm trắng, vị trong chua ngọt thanh mát.”

“Không cần, ta cũng không uống say.” Hắn nghiêng mặt nghĩ nghĩ, “Cô là người phía Nam?”

“Quê quán Nam Kinh.” Nàng dừng một chút, lúng túng nói, “vừa mới đến kinh thành không lâu.”

Hắn vẫn dựa nghiêng, hững hờ hỏi: “Ở nơi nào Nam Kinh?”

Nàng buông đôi mi rậm rạm, giọng nói cực nhỏ: “... Viện Phú Nhạc bên bờ sông Tần Hoài.”

Lần này hắn không đáp lại, sau một lát mới chậm rãi nói: “Từng nghe qua... Ta cũng từng ở Nam Kinh một năm, chỉ là khi đó tuổi còn nhỏ.”

Dáng vẻ lãnh đạm này của hắn khiến Tương Tư nhất thời không thể bắt chuyện. Thế là người kia lại nằm trở về: “Không có chuyện khác, cô lui ra đi.”

Nàng xiết chặt ngón tay, cúi gằm đầu đứng bên cạnh bình phong, tuyệt không xê dịch nửa bước.

Người kia chờ trong chốc lát, thấy cô nương này không có ý tứ muốn đi, không khỏi chau mày nói: “Không nghe thấy ta nói sao? Nơi này không cần đến cô hầu hạ.”

Tim nàng đập nhanh hơn, dứt khoát lao ra, ngước mắt nhìn qua hắn: “Xin hỏi... Đại nhân có biết Cao Thiên hộ ở Bắc Trấn phủ?”

Hắn hơi ngẩn ra, cười gằn lấy hỏi lại: “Cao Hoán? Hỏi cái này làm cái gì?”

Tương Tư lập tức quỳ lạy trước giường: “Tỷ tỷ nô tì thân là vũ công ở Khinh Yên Lâu, bởi vì thân thể khó chịu không cách nào hầu hạ bồi tiếp Cao Thiên hộ vui đùa, nào ngờ đến bởi vậy xung đột với hắn, trong lúc bối rối đâm hắn bị thương. Cao Thiên hộ giận dữ phạt đòn nàng, cũng lôi nàng ra khỏi Khinh Yên Lâu, không biết đến cùng mang đi nơi nào... Nô tỳ khẩn cầu nhiều nơi không có kết quả, lòng đã nóng như lửa đốt, đại nhân nếu cùng hắn quen biết, nô tỳ cả gan khẩn cầu đại nhân thay nô tỳ tỷ tỷ nói một câu, van cầu Cao Thiên hộ bỏ qua cho nàng!”

Lời này vừa dứt, nàng cúi sát đất, hai tay chống run rẩy, lại lo sợ đối phương tức giận, nàng liên tục dập đầu.

Nam tử tựa trên giường không hề lên tiếng, sau một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi lên, phủi phủi đường viền hoa văn màu bạc lấp lánh.

“Cầu ta đi nói giúp?” Hắn lặp lại một lần, tựa như nghe được những lời kỳ lạ, hỏi lại, “Cô biết ta là ai?”

Tương Tư dán sát đầu trên mép áo, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Ngẩng đầu liếc hắn một cái, vội vàng cúi đầu bối rối: “Nô tỳ không biết.”

“Không biết ta là ai, lại dám đến cầu xin ta, thật to gan.” Hắn chế nhạo một tiếng, chỉnh đốn quần áo chắp tay đứng lên, “Vốn không quen biết, vì sao ta lại phải giúp cô?”

Dáng vẻ ngạo mạn khiến Tương Tư xấu hổ vô cùng, nhưng nàng không thể cứ như thế mà từ bỏ, nắm chặt đầu ngón tay được sơn bóng qua, đáp: “Nô tỳ tự biết mình thân phận hèn mọn, căn bản không cầu được đại nhân giúp... Nhưng tỷ tỷ là thân nhân duy nhất trên đời này của nô tỳ, nàng chăm sóc nô tỳ nhiều năm, bây giờ nô tỳ nguyện ý dốc hết tất cả cứu nàng trở về.”

Từng chữ nàng thốt ra lộ vẻ xúc động, hắn lại chỉ chậm rãi bước đi thong thả đến một bên bình phong, nhìn qua con chim phượng hoàng phía trên.

“Dốc hết tất cả... Cô có cái gì?”

Tương Tư hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn được ăn cả ngã về không: “Nô tỳ không có nổi vàng bạc châu báu... Chỉ có thân thể này, nguyện ý... Hiến cho đại nhân.”

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngoài cửa sổ mưa gió, cành đào xiên nhẹ đập mạnh vào lưới cửa sổ, tạo thành những bóng đen nhảy nhót.

Người kia đưa lưng về phía nàng, không hề đáp lại, một lát sau mới nghiêng mặt qua.

Trước tấm bình phong cẩm tú phượng hoàng lộng lẫy là dung mạo hoàn mỹ không chút cảm xúc của hắn. Đôi mắt đen lạnh lùng nhìn sang, như thể lưỡi kiếm băng xé ra gương mặt trang điểm tỉ mỉ của nàng.

Nàng không biết có nói sai cái gì không, trong mắt của hắn không có bất kỳ loại cảm xúc gì, lại khiến cho người ta như rơi vào vực sâu vô tận, bối rối không biết làm sao.

Qua hồi lâu, hắn mới lạnh lùng nhìn qua nàng: “Thân thể của cô, rất đáng giá?”

Tương Tư cắn môi, cảm thấy hắn khinh thường thân phận của nàng, chỉ là quan kỹ nơi Giáo Phường lại muốn dùng thân thể mình đánh cược, có lẽ trong mắt hắn vốn dĩ khinh thường vẫn y nguyên từ lúc đầu.

Nàng cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh, quỳ lết đến trước mặt hắn, từ từ cởi bỏ quần áo thân trên.

Y phục nhẹ nhàng mềm mại rơi xuống đất, nàng chỉ mặc duy nhất một cái áo yếm màu đỏ trắng, lộ ra làn da như ngọc. Dù trời đã vào cuối hè đầu thu, đôi vai và cánh tay trần trụi lại cảm thấy ớn lạnh.

Tương Tư lại hít sâu một hơi, ngước lên nhìn hắn: “Đại nhân, ta vẫn còn trong trắng.”

Căn phòng u ám chìm vào yên lặng, tựa như có thể nghe rõ hô hấp của hai người. Nàng cách hắn gần như vậy, tóc đổ xuống đầu vai, đôi mắt trong trẻo như được gột rửa bằng nước, có đau thương khó nén sâu thẳm, đong đầy khẩn cầu cảm động.

Đôi mắt lặng lẽ của hắn rơi vào nàng, cũng nhanh chóng dời đi.

“Ta không gạt ngài!” Nàng chỉ sợ bị ghét bỏ, níu vạt áo hắn, thấp giọng vội vàng, “Những năm còn ở Tần Hoài tỷ tỷ nhiều lần bảo vệ ta, mới khiến cho ta giữ được trong sạch... Đại nhân nếu không chê, nô tỳ nhất định hầu hạ ngài thật tốt...”

Nhưng hắn vẫn là lạnh lùng rũ mắt: “Buông tay.”

Tương Tư ngơ ngác nhìn hắn, hắn vừa dùng lực, mang vạt áo từ trong tay nàng kéo về, không giữ lại chút gì.

Nàng như bị nước đá xối qua, đọc ra từ hành động của hắn sự ghê tởm, tỉ mỉ ăn diện cũng không thể chiếm được mảy may ưu ái của vị đại nhân trên cao này, là nàng nghĩ việc quá đơn giản? Hay là trong mắt hắn, nữ tử ở Giáo Phường đều chẳng qua là đồ chơi giữa bàn tiệc, lỡ tay chạm qua sẽ sợ bẩn tay?

“Ra ngoài.” Hắn quay lưng lại, chỉ ném ra ngoài hai chữ này.

“Đại nhân!...”

“Cút.”

Nước mắt xấu hổ và nhục nhã rơi xuống từng giọt, chống đỡ khó khăn trong nháy mắt tiêu tan. Tương Tư không muốn mất mặt trước hắn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nằm ở dưới chân hắn, khóc đến không kềm chế được.

Phía ngoài Diêu Thiên hộ nhẹ gõ cửa, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm phải chăng có xảy ra chuyện gì. Hắn đứng tại chỗ, trầm giọng nói: “Không có việc gì, trời đã bớt mưa, gọi người chuẩn bị trở về.”

Diêu Thiên hộ lên tiếng đáp sau đó vội vàng rời đi, Tương Tư lòng như tro nguội, nước mắt nàng ẩm ướt gạch xanh, còn ngã trên đất không thể đứng dậy. Hắn nhìn nàng một cái, đi qua sau tấm bình phong lại dừng bước, nói: “Chuyện vừa rồi, nhất định phải gϊếŧ ở trong lòng.”

Nàng chỉ là rơi lệ, không lên tiếng đáp. Hắn hơi dừng chân, lập tức đẩy ra cánh cửa, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Đám người ở trong đại sảnh nghe nói hắn muốn rời đi, vội vội vàng vàng đuổi tới sân trước tiễn đưa, hắn thản nhiên nói: “Đa tạ chư vị khoản đãi, chỉ là bên kia còn có rất nhiều chuyện, thứ lỗi cho ta không thể nán lại quá lâu.”

Thịnh Văn Khải tiến lên thở dài nói: “Hôm nay hân hạnh được gặp đại nhân, ngày khác hạ quan nhất định sẽ đến nhà bái phỏng.”

Hắn hơi cười cười, từ chối cho ý kiến, hướng đám người chắp tay từ biệt.

Rời khỏi sảnh mưa cũng ngớt, hắn ngồi vào kiệu sớm đã chờ sẵn, hướng hoàng thành phía Tây mà đi. Diêu Khang đi theo bên cạnh hỏi: “Đốc công, Trâu Thị lang đặc biệt vì người mới Tả quân phủ Đô đốc giới thiệu? Họ Thịnh này có lai lịch gì, có thể khiến cho Lại bộ Thị lang ra mặt?”

Hắn trong kiệu mỉm cười một cái: “Trâu Tấn và hắn vốn không phải họ hàng, cũng không biết nhận của người ta bao nhiêu lợi ích mới mang lên một bàn này. Thịnh Văn Khải mấy năm trước còn ở biển Liêu Hải, có thể được điều vào kinh thành chắc là lấy tiền trải đường, hoặc là trèo lên nhà quyền quý...” Hắn dừng một chút, lại nói, ” Cao Hoán Bắc Trấn phủ giữa trưa đến Khinh Yên lâu, nghe nói đánh đập một quan kỹ sau đó đưa nàng cưỡng ép mang đi.”

“A, tên gia hỏa này lá gan ngày càng lớn! Tháng trước còn đánh gãy cánh tay người bên Như Ý lâu!” Diêu Khang căm giận bất bình, “Đáng tiếc đều là những chuyện nhỏ, không đủ dạy dỗ hắn.”

“Muốn dạy dỗ hắn, tự nhiên có biện pháp. Ngươi gọi người ngay lập tức đi điều tra, quan kỹ phải chăng bị mang về trong phủ hắn. Còn nữa, thời điểm này hắn vốn phải ở Bắc Trấn phủ, tại sao lại đi Khinh Yên lâu, phải chăng cùng những người khác tiếp khách? Phàm là có thể tra được, đều cẩn thận tra mấy lần, một chút tin tức đều không thể bỏ sót.”

“Vâng!” Diêu Khang ngay lập tức vẫy gọi tên người hầu đi theo, dặn dò vài câu, tên người hầu liền vội vàng rời đi.

Diêu Khang trước kia cũng là Cẩm Y Vệ Thiên hộ của Bắc Trấn phủ, xưa nay bất hoà cùng Cao Hoán, từ khi được điều đến Tây Hán làm chưởng ban, luôn muốn tìm cơ hội trả thù. Bây giờ nắm được cơ hội, hai mắt đều sáng lên: “Đốc công thật sự là làm việc quả quyết, hành động sự tỉ mỉ! Không thể không khiến thuộc hạ bội phục sát đất!” Nói đến đây, lại cúi người xích lại gần kiệu hạ giọng nói, “nhưng theo thuộc hạ thấy, Cao Hoán đả thương quan kỹ không tính là tội lớn, Huệ phi đến lúc đó lại hướng Hoàng Thượng nhỏ mấy giọt nước mắt, như bình thường mang hắn bảo toàn. Chẳng qua nếu quan kỹ kia bị hắn chơi chết trong phủ, chúng ta lại mượn cơ hội đem tài liệu lúc trước tung ra... Sự tình ngược lại là dễ làm hơn nhiều.”

Hắn lạnh lùng đáp lại: “Làm sao? Muốn tìm cơ hội mang người sống biến thành người chết? Ngươi đối với Cao Hoán thật sự hận đến thấu xương, còn mong hắn lấy luôn tính mạng quan kỹ?”

Diêu Khang vội vàng tỏ vẻ oán giận: “Cái thằng Cao Hoán ỷ vào tỷ tỷ là Huệ phi nên vô cùng phách lối, thuộc hạ khinh thường nhất là bộ dáng tiểu nhân đắc chí. Thêm nữa, hắn lúc trước còn dám bất kính với Đốc công, quả thực là không kiêng nể gì cả! Đối phó với hắn phải xuống tay cứng rắn!”

“Tiểu nhân đắc chí...” Người trong kiệu sửa sang lại vạt áo, cao giọng nói, ” Lời này Cao Hoán từng nói qua trước mặt ta, thích hợp với ta sao?”

Sống lưng Diêu Khang ớn lạnh, thần sắc lập tức cứng đờ, lắp bắp nói: “Đốc công, Đốc công sao nói vậy... Ngài là người có năng lực, tuổi trẻ tài cao, sao lại so sánh với tên Cao Hoán chết tiệt kia!”

Người trong kiệu dừng như mỉm cười, không rõ thần sắc gì, “Công phu nịnh nọt của ngươi thật là tiến bộ, chẳng qua quan sát hắn lâu đến vậy, cuối cùng cũng đến thời điểm này.”

Mưa tí tách tuông rơi, Diêu Khang vụиɠ ŧяộʍ đem nước mưa trên mặt cùng mồ hôi lạnh lau đi, tăng tốc bước chân theo kiệu phía bên cạnh, không còn dám nhiều lời một câu.

Cơn mưa dần tạnh, mấy người Trâu Thị lang cũng lần lượt rời đi, Thịnh Văn Khải trước khi đi hơi do dự, mấy người đi theo trêu ghẹo nói: “Thịnh Văn Khải ngươi mới đến Đạm Phấn lâu một lần đã lưu luyến không về? Xem ra các cô nương kinh thành thật biết cách quyến rũ người ta.”

“Huynh đài nói đùa, tại hạ không thể chỉ vì việc này mà mê đắm...” Hắn vội vàng kiếm cớ che giấu, cùng đám người cười nói rời đi.

Dưới mái hiên hạt mưa tí tách, Nghiêm ma ma đưa tiễn khách xong gọi người tìm hồi lâu, mới tìm được Tương Tư ở bên trong thuỷ tạ.

“Gọi ngươi đi hầu hạ Trâu Thị lang uống trà, ngươi ngược lại một đi không trở lại, chạy đến nơi đây làm cái gì?!” Nàng thấy Tương Tư thất hồn lạc phách ngồi sau tấm bình phong, lại một tay kéo Xuân Thảo, “Canh thang đến lượt ngươi dâng, ngươi làm sao không nghe lời, lại để cho Tương Tư đưa tới?”

Xuân Thảo tay bị nắm đến đau nhức, vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ: “Ma ma, Tương Tư cũng không còn cách nào, muốn một mình gặp đại nhân đang nghỉ ngơi ở đây, cầu hắn hướng Cao Thiên hộ nói giúp...”

“Cầu được không? Người ta đáp ứng rồi?” Nghiêm ma ma xem xét bộ dạng Tương Tư thế này, liền biết bị cự tuyệt, dùng móng tay sắc nhọn đâm mặt của nàng nói, ” ta lúc đầu đều thay ngươi nghĩ kỹ, Trâu Thị lang thích nghe ngươi hát, ngươi cùng hắn thân cận một chút, về sau cũng có chỗ dựa. Ngươi lại tự tiện chủ trương chạy đến đây, thế nào, nhìn đại nhân dáng dấp trẻ tuổi bên này, cầu người ta giúp còn chọn ba lấy bốn?” Nàng nổi giận đùng đùng dò xét Tương Tư, thấy nàng nước mắt chưa khô, lại không khỏi vặn lại cánh tay của nàng, “Còn khóc? Hắn đã làm gì ngươi rồi? Ngươi chớ để cho người lợi dụng lại không được gì tốt, không rõ ràng lại mất đi thứ đáng giá nhất!”

Tương Tư vốn sa sút tinh thần, bị Nghiêm ma ma la hét ầm ĩ càng cảm thấy đầu đau muốn nổ tung, nhịn không được tránh ra đứng dậy, một câu không đáp liền hướng ngoài cửa đi.

“Dừng lại! Lại muốn đi đâu?!” Nghiêm ma ma tức giận đuổi theo. Tương Tư dừng ở cổng, đưa lưng về phía nàng thấp giọng nói: “Không ai có thể giúp ta, chính ta đi phủ đệ Cao Hoán!”