Chương 14

Đã 22h30 và chương chưa được beta, mai mị sẽ cố gắng hoàn thành

Chương 14

Đây là một trong những kỳ nghĩ Giáng sinh đẹp nhất trong cuộc đời Harry. Là lần đầu tiên cậu có thể ở trong Hang Sóc. Tuy bị hỏng một chút bởi chuyến thăm của anh Percy. Lúc đầu, bà Molly và ông Arthur đã rất xúc động khi thấy anh đến vào trưa ngày 25, nhưng họ nhanh chóng vỡ mộng khi nhận ra anh đến chỉ để cho phép Bộ trưởng mới - Rufus Scrimgeour nói chuyện với Harry.

Cuộc nói chuyện của Bộ trưởng không thuyết phục được Chàng trai được chọn. Ông muốn nhận được sự giúp đỡ từ Harry nhưng những nỗ lực dụ dỗ trong lời nói của Scrimgeour rất tệ. Làm thế nào ông có thể mong đợi Harry ủng hộ sau tất cả những gì Bộ đã làm với cậu?

Với những lời bôi nhọ trên báo chí xuất hiện từ năm học trước, và việc mụ Umbridge không ngừng theo dõi trừng phạt Harry vì những lời nói dối nhưng không đúng sự thật, thì làm sao Scrimgeour dám đến cầu xin sự ủng hộ của cậu khi con người khủng khϊếp đó - Umbridge vẫn đang làm việc cho Bộ và họ đang tống những người vô tội như Stan Rocade vào Azkaban ?!

Sự từ chối của Chàng trai được chọn không mấy khả quan với Bộ trưởng mới, nhưng Harry đã quen với việc không được những người kiểm soát thế giới phép thuật thích, cho nên việc từ chối này không quan trọng hay làm đảo lộn cuộc sống gì đối với Harry. Ngoài chuyến thăm khó chịu này của Bộ, phần còn lại kỳ nghỉ gần như hoàn hảo.

Mặc dù đã cố gắng hết sức không nghĩ về việc này, nhưng cậu dành rất nhiều thời gian để nghĩ về Malfoy và nụ hôn họ đã chia sẻ trong buổi học hỗ trợ cuối cùng. Cậu không biết có con Billywig* nào đốt cậu không, nhưng dù sao cũng nhận ra nụ hôn rất ngọt ngào. Ồ chắc chắn, tuy cảm giác đó không thể so sánh nhiều vì trải nghiệm duy nhất của cậu trong chuyện này là với Cho vào năm trước, nhưng dù sao thì nụ hôn với Malfoy đã để lại cho cậu một kỷ niệm tuyệt vời.

(*Sinh vật huyền bí trong HP giống với loài ong, khi bị Billywig đốt sẽ gây choáng váng và dần dần bay lên không, nếu bị đốt nhiều thì bay liệng không kiểm soát được trong vài ngày)

Ký ức về nụ hôn thường quay trở lại trong giấc mơ của cậu, nơi thậm chí còn đi xa hơn. Merlin, làm sao cậu lại mơ thấy Malfoy như vậy? Nếu mơ thấy mình đấm Malfoy thì cậu còn có thể quản lý được, nhưng mơ được hôn hắn và hơn thế nữa… Không, điều đó còn nhiều hơn những gì cậu có thể xử lý.

- Merlin hỡi!

Harry nhảy dựng lên và chuyển sự chú ý sang Ron, người đang đứng ở lối vào phòng ngủ.

- Bồ đã được gọi từ tầng dưới những ba lần rồi đó! Đến lúc phải đi, Ron thông báo.

- À vâng, mình đến đây!

Ron nhìn cậu một cách hài hước nhưng không nói gì thêm, khi định quay lại thì Harry gọi.

- Này, suýt chút nữa mình quên mất! Chàng trai được chọn kêu lên, ném cho cậu ấy món quà Lavender đã tặng Ron nhân dịp Giáng sinh.

Ron bắt lấy theo phản xạ và nhăn mặt với món quà là chiếc vòng cổ.

- Cám ơn bồ tèo, thật là tiếc nếu để quên ở đây, Ron càu nhàu.

Harry không nhịn được cười và đứng dậy đi xuống nhà với người bạn thân nhất. Ở tầng dưới, cậu hôn tạm biệt bà Molly và chào hỏi tất cả các Weasley khác có mặt và sau đó ném bột Floo trở lại trường Hogwarts.

Cậu đến văn phòng của giáo sư McGonagall và sau những cuộc chào hỏi thông thường, cậu rời đi với Ron và Ginny. Cô bé ngay lập tức lấy cớ đi tham gia cùng Dean, bỏ lại hai chàng trai một mình, trong đó Ronald cáu kỉnh khi biết em gái mình sẽ sớm bị bạn của họ hạ gục.

- Thôi nào Ron, bồ cũng vậy thôi, sẽ sớm tìm thấy "người yêu của bồ", Harry trêu chọc cậu ta, đề cập đến chiếc vòng cổ đã cất trong rương của cậu ấy.

Ron định trả lời với tâm trạng không vui nhưng bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của Hermione. Cô giá trẻ hôn má Harry và hoàn toàn phớt lờ cậu bé kia.

- Thôi, mình phải đưa cho bồ tờ giấy này! cô ấy nói, đưa một mảnh giấy da cho Harry.

Chàng trai đã sống ngay lập tức nhận ra chữ viết tay của Hiệu trưởng, cụ bảo rằng hãy gặp tại văn phòng vào ngày mai, sau bữa ăn tối. Ba người đi đến Phòng sinh hoạt chung và Hermione nói với họ rằng mật khẩu đã thay đổi.

Ron nhanh chóng bị quấy rầy bởi một Lavender cuồng loạn, người không ngừng la hét về việc cô đã nhớ anh nhiều như thế nào trong suốt kỳ nghỉ. Mệt mỏi, Harry và Hermione bỏ đi để tâm sự cho nhau nghe về kỳ nghỉ của mỗi người.

Sau bữa ăn, Harry không nán lại mà đi ngủ luôn. Cậu có gặp Malfoy ở Đại sảnh đường và trái tim đã đập lỗi nhịp. Merlin, cậu rất muốn quay ngược thời gian đến những cảnh tượng chàng trai tóc bạch kim khiến cậu muốn đánh hắn. Làm thế quái nào đã thay đổi lớn như vậy?

Cậu thức dậy vào sáng hôm sau với tâm tư nặng nề trong lòng. Cậu lại mơ thấy Malfoy và không biết phải làm thế nào tỏ ra thờ ơ với hắn. Cậu sẽ làm bất cứ điều gì để tránh hắn, nhưng ngay cả khi cậu cố phớt lờ hắn khi gặp trong lớp hay trên hành lang, thì ngày hôm sau, cậu chắc chắn vẫn phải ở một mình với hắn trong giờ học phụ đạo.

Bây giờ cậu đang cầu nguyện với Merlin ước điều gì đó sẽ xảy ra, bất cứ điều gì, miễn là làm cho cậu nghỉ lớp phụ đạo vào ngày hôm sau.

Ngay trước khi xuống nhà ăn sáng với một Hermione hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của Ron, họ xem qua một bảng tin trong phòng sinh hoạt chung đang có rất nhiều người phản hồi tích cực từ những học sinh năm lớp sáu.

Ron là người đầu tiên đọc được bảng thông báo và hét lên đầy phấn khích.

- Bài học Độn thổ! Cậu ấy phát cuồng.

Thật vậy, Bảng tin thông báo rằng các học sinh năm sáu có thể tham gia các bài học về Độn thổ được cung cấp trong lâu đài. Điều này có công làm cho cậu phân tâm đồng thời quên đi một chút người con trai tóc bạch kim ám ảnh giấc mơ và những suy nghĩ vì cậu nhanh chóng bị tấn công bởi các học sinh cùng năm và nhà Gryffindor.

Bởi vì, những học sinh này đã tình cờ nghe được Ron kể về quá trình Độn thổ của những người hộ tống Harry để đến Hang Sóc cùng cụ Dumbledore hồi đầu năm học. Vì vậy, Chàng trai đã sống bắt đầu kể lại tất cả những gì cậu cảm thấy khi đi du lịch theo cách này vào những thời điểm khác nhau trong ngày. Thời gian cuối ngày đến nhanh chóng, Harry vội vàng nuốt bữa tối để rời khỏi Đại sảnh đường và do đó ngừng nhìn Malfoy đang ngồi trên bàn của hắn.

Thật dễ dàng hành động như thể không có gì xảy ra trong hai tuần, mà không có Malfoy trước mặt, nhưng bây giờ ... những nỗ lực đã trở thành con số không.

Cậu nhìn thấy con nhỏ Parkinson đặt một tay lên cánh tay Malfoy và tay còn lại lên vai hắn trong một cái âu yếm hơi thân mật. Cậu thực sự không nên cảm thấy sự ghen tuông điên cuồng và đột ngột này nhưng cậu lại cảm thấy nó. Cậu đột nhiên đứng dậy và bắt gặp đôi mắt xám thép của Malfoy hướng về phía cậu.

Điều này khiến Harry tỉnh táo lại. Malfoy chẳng là gì đối với cậu, Parkinson có thể vuốt ve hắn, thậm chí cô có thể cho hắn ăn đòn không phải việc của cậu. Chính với những suy nghĩ đó, Chàng trai đã sống cắt đứt giao tiếp bằng mắt giữa họ.

- Bồ ổn không ?

Harry quay sang Hermione, người vừa đặt câu hỏi và cậu nở một nụ cười trấn an cô.

- Không sao, chỉ là mình không đói nữa thôi. Bên cạnh đó, mình phải tham gia cùng cụ Dumbledore tại văn phòng. Hẹn gặp lại bồ sau hoặc ngày mai, cậu trả lời xong rồi rời Đại sảnh.

Khoảng mười phút sau, cậu đối diện với Hiệu trưởng, ngồi vào chiếc ghế thường lệ.

- Lời đầu tiên, ta muốn chúc trò một năm mới hạnh phúc. Trò có một kỳ nghỉ tốt chứ? Dumbledore hỏi.

- Vâng thưa ngài. Chúc mừng năm mới mọi điều tốt đẹp đến với ngài ạ.

Người thanh niên sau đó quyết định kể cho cụ nghe về cuộc trò chuyện với Bộ trưởng và sau đó họ chuyển sang những lọ ký ức mà Hiệu trưởng muốn cho cậu xem. Trước đó, cụ Dumbledore kể cho Harry nghe về việc Voldemort đến trường Hogwarts và những năm đầu tiên ở đây. Cụ kể rằng người học sinh này đã lấy được sự tin tưởng từ tất cả các giáo sư, ngoại trừ cụ.

Kí ức đầu tiên là về Morfin Gaunt (Anh trai của mẹ Voldy tức là cậu của Voldy) và cuộc gặp gỡ của ông với Tom Riddle thời trẻ. Kết thúc cuộc nói chuyện có vẻ kỳ lạ đối với Chàng trai đã sống và cậu hiểu tại sao. Chính sau sự gặp gỡ này, cậu bé Tom biết được cha mình chỉ là một người Muggle và cậu bé sống gần với những người nhà Gaunts, cũng chính buổi tối hôm đó, những người dân Muggle xung quanh và nhà Riddle bị sát hại.

Cụ Dumbledore giải thích với Harry là Morfin bị kết tội gϊếŧ Người Riddle. Ông ta bị lên án vì tấn công một trong số các nạn nhân nhưng ngoài ra, bản thân ông cũng nhận trách nhiệm về vụ ám sát. Harry nghĩ thật xấu hổ khi không ai thèm điều tra kỹ lưỡng, nhưng đây không phải lần đầu tiên cậu thấy công lý kém hiệu quả.

Sau đó, họ chuyển sang ký ức về cựu giáo sư độc dược, người đã dạy trong thời gian Voldemort học cho đến khi ông nghỉ hưu và được thay thế bởi giáo sư Snape. Cụ Dumbledore cảnh báo rất rõ cho nhà Gryffindor về tầm quan trọng của những gì họ sắp thấy nhưng ký ức này khiến Harry vô cùng bối rối.

Nhưng những ký ức này đầy sương mù và cậu không thể nghe được những gì họ đang nói. Điều mà cậu cố gắng hiểu được là Tom Riddle hỏi giáo sư độc dược rằng Trường sinh linh giá là gì và giáo sư nói với cậu bé rằng ông không biết gì về nó và cậu bé bị cấm nói lại việc này.

- Thưa hiệu trưởng, đó là tất cả sao ?! Harry thốt lên khi ra khỏi ký ức trong chậu tưởng ký.

- Trí nhớ này đã bị điều chỉnh, việc này giải thích cho vấn đề xảy ra sương mù.

- Dạ ký ức bị thay đổi ư ?!

- Đúng vậy, Harry, giáo sư Slughorn chắc hẳn rất xấu hổ về những gì thực sự xảy ra vào đêm hôm đó và ông ấy không muốn kể cho ta nghe câu chuyện thực sự, nhưng đừng lo, ta sẽ xoay sở thuyết phục ông ấy, ta chỉ cần một chút thời gian.

- Vâng, tại sao ngài nghĩ trí nhớ thực sự rất quan trọng vậy ạ?

- Ta không muốn nói với trò về điều đó ngay bây giờ, trước khi ta chắc chắn về những gì ta đang suy đoán.

Harry gật đầu và khi cậu ấy chuẩn bị đứng dậy để đi đến Phòng sinh hoạt chung, Hiệu trưởng làm xuất hiện hai cái ly và một chai nước.

- Đây, món quà từ Giáo sư Slughorn cho năm mới và ta nghĩ sẽ là ý kiến

hay nếu vừa uống vừa thảo luận về một chủ đề bài học có vẻ quan trọng đối với trò, cụ Dumbledore thông báo.

- Môn học gì thưa ngài? Harry hỏi sau khi cảm ơn Hiệu trưởng, người đã rót đầy ly cho cậu.

- Các lớp hỗ trợ của trò trong môn Độc dược diễn ra thế nào? Vì điểm của trò bây giờ khá ổn nên việc học này khá xứng đáng, nhưng ta muốn biết mọi thứ diễn ra ra sao với trò Malfoy.

Hiệu trưởng nhìn chằm chằm vào cậu theo cách mà Harry đột nhiên cảm thấy khó xử, như thể cụ Dumbledore đoán được nụ hôn mà cậu trao cho kẻ thù của mình trước kỳ nghỉ. Để thoát khỏi sự bối rối này, chàng trai trẻ tập trung nhìn ly của mình và nhấp một ngụm. Cậu định trả lời thì cảm thấy như nghẹn lại.

Harry đứng dậy để cố gắng ho, nhưng không thể đứng vững được và gục xuống đưa hai tay lên cổ họng mình. Cậu nhanh chóng bất tỉnh mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường với một cơn đau đầu và đau họng kinh khủng. Thực tế, cậu hơi đau nhức khắp người và ngày càng tồi tệ hơn khi tỉnh táo lại.

- Ôi bồ đã tỉnh ! Hermione la lên. Merlin Harry, mình đã rất hoảng sợ! Bồ cảm thấy thế nào ?!

Harry mở miệng định nói, nhưng nó khô khốc và cậu đau đến mức ngậm chặt nó lại, rêи ɾỉ.

- Khát, cuối cùng cậu nói và gần như không thể nhận ra âm thanh giọng nói của chính mình.

Cuối cùng cậu cũng mở mắt và có thể thấy Hermione chạy đến rót một cốc nước và Ron, ở phía bên kia giường, nhìn cậu mỉm cười. Xa hơn là y tá Pomfrey với giáo sư Snape, McGonagall và Dumbledore.

- Đây, Hermione nói, đưa ly lên môi cho cậu.

Harry mỉm cười biết ơn và uống một cách vui vẻ. Sau đó cậu nhìn các giáo viên và y tá đi đến chỗ cậu.

- Harry, thật nhẹ nhõm khi thấy trò tỉnh lại, Giáo sư Dumbledore nói với nụ cười nhân từ.

- Chuyện gì đã xảy ra thế ạ ? Chàng trai được chọn hỏi.

- Bồ bị đầu độc, Hermione trả lời trước những người khác.

- Hay đúng hơn, chai nước mà ta chia sẻ với trò đã bị đầu độc, cụ Dumbledore nói rõ.

- Bị đầu độc ?!

- Vâng, thưa trò Potter, bị đầu độc, Snape lặp lại như thể người thanh thiếu niên đã không ở đây để lắng nghe.

Cụ Dumbledore tiến lên một bước và nhìn giáo sư Snape, người lùi lại một bước, tỏ vẻ không hài lòng.

- Ta ngay lập tức hiểu điều gì đang xảy ra, thường ta không nhớ kiểm tra mọi thứ mà ta sẽ dùng, ta luôn mang theo một chiếc bezoar* bên người. Vì vậy, ta đã đưa chai nước cho trò ngay lập tức. Dumbledore nói, trò sẽ cảm thấy yếu đi một thời gian nhưng tính mạng không bị nguy hiểm.

(* túi nước làm bằng dạ dày động vật)

- Dạ nhưng ai…

- Đó, trò nghĩ những người làm bậy sẽ ký tên lại cho trò nghi ngờ à, Snape chế nhạo.

- Tất cả những gì chúng ta biết là chai này được đặt hàng từ Rosmerta bởi đồng nghiệp cũ của ta. Chất độc có thể được hạ vào trước tại quán Ba cây chổi hoặc đã từng ở đây, với phép thuật, thật dễ dàng mở một cái chai và đóng nó lại mà không bị ai nhìn thấy hay phát hiện ra sự khác nhau. Dù sao, đừng lo lắng, trò không phải là mục tiêu được nhắm đến và chúng ta đang điều tra cố gắng tìm ra kẻ đầu độc, Dumbledore giải thích.

Harry muốn nói thêm, nhưng cậu thực sự không biết phải nói gì và cậu cảm thấy rất mệt mỏi, vì vậy không thể cưỡng lại giấc ngủ và nhắm mắt lại.

Sau đó, cậu có cảm giác rất lạ khi có một bàn tay lên má và nghe thấy tiếng vải sột soạt, nhưng khi cậu ngồi dậy mở mắt ra, cậu thấy phòng y tế trống rỗng, trời tối om, chắc là đang nằm mơ thôi. Cậu trở lại giường một cách thoải mái hơn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.